Trương Khác lật xem, lấy bút gạch con số ban đầu đi, viết một con số mới vào, không đưa cho Đỗ Phi, mà ném thẳng cho Vương Hải Túc: - 30% cổ phần, 100 triệu, 51 % cổ phần 200 triệu, nếu như muốn bao hết, 300 triệu... Anh về nói với Lâm Tuyết và Nghiêm Văn Giới, giá là do Trương Khác tôi đưa ra, các anh có thể dùng tiền mặt hoặc cổ phiếu của Hải Túc giao dịch.
Vương Hải Túc cứng người tại chỗ.
Mục tiêu của bọn chúng là dùng 200 triệu mua toàn bộ nghiệp vụ quán net của Sáng Vực, nghiệp vụ này của Sáng Vực năm nay có thể tạo ra lợi nhuận 25 triệu, có giá trị cực cao trên thị trường phi công khai.
Đương nhiên giằng co lâu như vậy vì ban đầu Vương Hải Túc ra giá 160 triệu làm Đỗ Phi không hải lòng, nhưng sau nhiều ngày đàm phán, Vương Hải Túc cũng ít nhiều đoán ra, giá trong lòng Đỗ Phi tuyệt đối không quá 200 triệu, nên hắn nắm chắc mười phần hoàn thành việc này. Vương Hải Túc muốn gặp riêng Trương Khác trước khi ký kết hiệp nghị cuối cùng, ai ngờ khiến Trương Khác trực tiếp đem giá đẩy lên 300 triệu, nếu Hải Túc chỉ bỏ ra 200 triệu theo kế hoạch chỉ có được vẻn vẹn 51% cổ phần.
Đỗ Phi, Lệnh Tiểu Yến, Tần Cường đều bất ngờ, vì trước đó Trương Khác chưa từng tham gia việc này, vừa mới tới đã đình đoạt, lại còn dùng ngữ khí không cho chất vấn.
Vương Hải Túc ngớ ra hồi lâu mới nhớ ra phải nhìn Đỗ Phi, nhưng Đỗ Phi chỉ biết nhún vai với hắn.
Vương Hải Túc không dám tranh luận với Trương Khác, vừa rồi Trương Khác cũng đã nói rõ, cái giá này là ra với Lâm Tuyết và Nghiêm Văn Giới, dù là bắt chẹt cũng là Trương Khác bắt chẹt hai người kia, hắn có tư cách gì đứng ra mặc cả.
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì tao đi trước đây... Trương Khác ấn vai Đỗ Phi đứng dậy.
Chỉ có một chốc, tới ghế còn chưa ngồi nóng chỗ nhưng Trương Khác đột nhiên tung ra một chiêu, làm Vương Hải Túc miệng đầy ý trái đắng muốn trút ra, nhưng đây không phải thời cơ tốt, chỉ biết trơ mắt nhìn Trương Khác và Phó Tuấn đẩy cửa rời khỏi phòng bao.
Ngồi xe về ngõ Học Phủ, đi qua phố bên ngoài ngõ, ánh hoàng hôn màu đỏ vừa trút vào cửa ngõ, đừng sau chiếc ghế dài đặt ở giữa đường có một chiếc xe đạp chở hộp giấy, trong hộp toàn là đĩa lậu, người bán đĩa là chàng thanh niên lùn béo quen thuộc.
Trương Khác xuống xe, móc ra 10 đồng đưa cho chàng béo: - Có Đại thoại Tây Du không? Nhận lấy hai chiếc đĩa VCD, chui vào xe vẫn không kìm được quay đầu nhìn chàng béo lần nữa.
Kiếp trước, anh chàng béo này cũng bắt đầu bán đĩa lậu dưới bóng cây ngô đầu vào buổi chiểu sau mùa thu, Trương Khác khi tốt nghiệp rời Trường nghe bạn học kể chàng béo vẫn bán đĩa lậu ở đó, rồi đĩa lậu bị đả kích, chàng béo bị bắt hai lần, rồi.. không biết về sau chàng béo đi đâu..
Trương Khác thở dài, một số chuyện cứ ương ngạnh diễn ra theo quỹ tích lịch sử...
Trở về phòng ngồi trên bệ cửa sổ, Trương Khác đặt laptop lên đủi, cho đĩa vào ổ, nhìn bóng lưng quạnh quẽ cuối đĩa, vẫn không kìm chế được muốn khóc..
Kiếp này, mình chẳng cùng Đỗ Phi tổ chức CLB cờ vây, cũng chẳng tổ chức thành viên câu lạc bộ tới phòng hoạt động xem Đại Thoại Tây Du, Vu Trúc không còn là hội viên mới nữa, Trần Ninh cũng không giả mạo hội viên theo Vu Trúc đến xem... Đó là lần đầu tiên Trương Khác gặp Trần Ninh.
Một vài chuyện không đổi, nhưng vài chuyện đã cảnh còn người mất, lần đầu gặp nhau đó không còn nữa, nghe bài hát Một đời yêu thương vang lên, cuối cùng nước mắt chảy xuống...
Giờ đây quá khứ xưa đâu còn nữa. Chỉ còn lá rụng vẫn phủ đầy lối đi. Bắt đầu kết thúc chẳng thay đổi. Em như áng mây trắng phiêu bạt phía chân trời. Biển khổ khơi lên cơn sóng tình. Thế gian ai tránh nổi vận mệnh. Ở gần mà chẳng thể gặp Có lẽ anh nên tin đó là duyên phận. Tạm biệt rồi vĩnh viễn không quay lại. Một mình lặng lẽ nhìn trần thế. Hoa tươi rồi sẽ tàn. Nhưng anh chỉ mong sẽ nở lần nữa vì em. Tình yêu. Ẩn trong mây trắng chân trời...
Sau mùa thu, đêm Hải Châu mát lạnh, mở cửa sổ đón gió thổi vào, tắm rửa sống ngồi xem TV, còn gì sướng bằng, di động vang lên, Hứa Hải Sơn quay đầu lại nhìn, thấy di động của Hứa Tư rơi bên bàn cơm, bảo vợ đưa di động qua cho con gái.
- Đừng nói là điện thoại của Tiểu Duy đấy... Bà Hứa đứng dậy, nhìn cửa phòng làm việc của Hứa Tư ở nhà đóng kín, bóng dáng yểu điệu thấp thoáng sau cửa kính, quá chuyên tâm vào công việc, không chú ý tới tiếng chuông điện thoại bên ngoài.
Bà Hứa nghĩ nếu là điện thoại của Hứa Duy nói chuyện trước cũng được, con bé đó đi đâu không đi, lại đi Hong Kong làm việc, cả năm chẳng gặp được mấy lần, bà đi tới cầm lấy di động, màn hình phát tán ánh huỳnh quang nhu hòa, nhưng không hiện số, hỏi chồng: - Di động của đại nha đầu có phải hỏng rồi không, kêu mãi mà chẳng thấy hiện số.
Hứa Hải Sơn đang định bảo vợ đưa di động cho mình xem thì Hứa Tư nghe thấy tiếng chuông điện thoại đi ra, cầm lấy di động xem rồi nói: - Chắc là điện thoại Trương Khác gọi tới, hiện giờ trong nước có thể gọi điện ẩn số... Nhận điện thoại, đi vào phòng làm việc, còn thuận tay đóng cửa lại.
Hứa Hải Sơn nhún vai với vợ, ông cũng chẳng hiểu vì sao Trương Khác gọi điện tới lại phải ẩn số.
Hứa Tư thu lại đống bản vẽ trên bàn, nhặt gối trên mặt đất lên, cuộn mình ngồi trên cửa sổ nói chuyện với Trương Khác, mặc dù phòng thiết kế của cô không thiết kế được kiến trúc siêu cao tầng, nhưng kiến trúc mang tính tiêu chí của khu thương nghiệp đông hồ, nên gần đây Hứa Tư vẫn đặt chủ yếu tinh lực vào đó, cô còn tưởng Trương Khác gọi điện tới vì việc này, nhưng nghe giọng Trương Khác trầm hơn, khàn hơn thường ngày, Hứa Tư bỗng thấy tim như có ai cầm dao cứa một cái: - Làm sao thế?
- Không sao cả, đột nhiên nhớ chị, muốn nói chuyện với chị...
Hứa Tư nghe thấy giai điệu bi thương bài Một đời yêu thương của Lư Quan Đình truyền ra, hỏi: - Có cần tôi tới Kiến Nghiệp nói chuyện với cậu không?
- Em đang trên đường tới Hải Châu rồi, một lát nữa có thể thấy chị.
Hứa Tư kẹp di động vào cổ, tới dùng khẩu ngữ nói với cha mẹ có vài chuyện gấp cần xử lý, đêm không về, rồi lấy chìa khóa xuống lầu.
Hai người nói chuyện thì có vô số chuyện vụn vặn không hết, năm năm qua, ký ức tích lũy cả hai người quá nhiều, Hứa Tư tới ngõ Đan Tỉnh, còn nói chuyện với Trương Khác thêm hơn một tiếng, tới khi Trương Khác cúp điện thoại thoại, rồi Phó Tuấn gọi điện tới.
Hứa Tư còn tưởng Trương Khác dùng điện thoại của Phó Tuấn gọi, nhận điện mới biết Trương Khác tự lái xe về Hải Châu, Phó Tuấn chỉ xác nhận có phải Trương Khác về Hải Châu để gặp cô hay không rồi cúp điện thoại, không hỏi gì nhiều.
Trương Khác có đôi khi giống như một đứa trẻ vậy, cần được ôm ấp vỗ về, Hứa Tư liền lái xe tới cửa đường cao tốc đợi Trương Khác.
Xem Đại thoại Tây Du mà hai người cùng nhau xem vô số lần, quá nhiều thương cảm không sao vứt bỏ được cứ dồn dập ập tới, dọc đường nghe đi nghe lại bài Một đời yêu thương, Trương Khác cảm thấy đúng như lời bài hát "tạm biệt rồi vĩnh viễn không gặp lại.." Đó căn bản là một tình chưa bao giờ tồn tại.... Nhìn thấy khuôn mặt quan tâm lo lắng của Hứa Tư, Trương Khác cảm thấy có một hơi ấm trút vào vào trái tim đã lạnh giá tới cực điểm, Hứa Tư là bến cảng bình yên của y, bên ngoài gặp phong ba sóng gió gì, chỉ cần trở về trong lòng cô, trái tim y sẽ được tìm được chỗ gửi gắm, dựa dẫm. Trương Khác đỗ xe vào bãi, đi tới siết chặt Hứa Tư trong lòng, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đây mới là người kiếp này mình cần yêu thương che chở, đây mới là tình yêu trong đời của y, còn Trần Tĩnh chỉ là người không quen, không nên tình cờ đi sượt qua nhau như thế.
- Sao vậy? Hứa Tư cảm nhận được tình cảm qua vòng tay mạnh mẽ của Trương Khác, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của y, tràn ngập nhu tình ấm áp, chẳng hề có sự sa sút bi thương vừa nãy, cô rút tay ra, ôm lấy khuông mặt lởm chởm râu của y.
- Áp lực hơi lớn, muốn nhìn thấy chị, thấy chị quả nhiên tốt hơn nhiều... Trương Khác chỉ có thể đem hết tất cả mọi thứ đẩy lên áp lực, nhưng câu cuối cùng là chân tình.
Hứa Tư mỉm cười dịu dàng chấp nhận câu trả lời của y, cùng Trương Khác chuyển hết hành lý lên xe mình, còn xe của y vứt ở đó, tự có nhân viên công tác xử lý.
Thế này nên tính là yêu ai hơn nhỉ