- Chính ở trước tòa nhà này Trương Khác bị Cát Ấm Quân phanh xe bắn nước lên người, rồi y sai Phó Tuấn đấm vào mặt Cát Ấm Quân?
Tạ Kiếm Nam nhếch mép cười âm hiểm, đi tới xác định cửa văn phòng đã đóng chặt chưa, tránh có người đi qua vô tình nghe thấy gì, quay lại nói:
- Anh tưởng thực nghiệp Gia Tín hành động ở Malaysia vì Trương Khác nổi tính trẻ con à? Mấy năm qua tất cả kiêu hãnh của tôi bị mất hết trong tay một người, anh cho rằng người đó có thể nổi tính trẻ con làm bừa?
Hai năm qua uy thế của Tạ Kiếm Nam trong Tạ gia ngày một lớn, bị hắn dùng ngữ khí nghiêm khắc như thế chất vấn, Tạ Chiêm cũng không thể biểu thị bất mãn.
- Đừng nghĩ một người đấu ngang với Lý Viễn Hồ đơn giản như thế.
Giọng Tạ Kiếm Nam không có mấy sắc thái tình cảm:
- Thời gian qua trọng tâm của bọn chúng là phương án tăng cổ phần sát nhập, hành động của bọn chúng ở Malaysia chỉ là bước đầu tiên, chẳng qua đây chỉ là sự trùng hợp, thằng nhãi đó muốn chúng ta nhầm đường, tự rối loạn thế trận.
Tạ Chiếm không phải là không có óc, có một số sự thực không thể không thừa nhận:
- Cát Ấm Quân tựa hồ rất thù oán thằng nhãi đó.
- Như vậy không tốt sao? Rất nhiều việc không phải cứ hi vọng không xảy ra là nó sẽ không xảy ra được, Cẩm Hồ sắp thay thế địa vị Chính Thái trong tỉnh, hiện xem ra đây là chuyện không ai cản nổi nữa rồi. Anh cần phải nghiên túc nghiên cứu quỹ tích phát triển của Cẩm Hồ trong ba năm qua. Tôi không ưa gì Trương Khác cả, nhưng không thể xem thường y.
Tạ Kiếm Nam hít thật sâu xua đi hình ảnh đáng ghét của Trương Khác ở trong đầu, bình tĩnh nói:
- Chúng ta đừng bưng tai trộm chuông nữa, không ích lợi gì cả. Mấy ngày trước Trần Tín Sinh ở Bắc Kinh tuyên bố tập đoàn Ái Đạt tiến quân toàn diện vào sản nghiệp điện tử tiêu dùng, còn muốn xây dựng khu khoa kỹ 800 triệu, rất nhiều người cho rằng Cẩm Hồ lừa gạt, nhưng tôi tin Cẩm Hồ lôi kéo Trần Tín Sinh qua không phải chỉ để bán Ái Đạt... Cứ nhìn đi, Cẩm Hồ sẽ vĩnh viễn là ngọn núi chúng ta phải vượt qua, anh phải thừa nhận chỉ dựa vào sức chúng ta khó mà vượt qua được.
- Anh muốn kéo Gia Tín vào sâu hơn nữa?
Tạ Chiêm hỏi:
- Không chỉ vấn đề này, thời gian qua tôi luôn suy nghĩ câu nói của chú Ba, không nhìn thẳng vào đối thủ, vĩnh viễn không vượt qua được. Quan hệ giữa Trương Khác và Diệp gia tựa hồ cũng vượt ngoài tưởng tượng của chúng ta rồi, từ năm ngoái tới nay Diệp Trăn Dân luôn nói tới xu thế kinh tế Châu Á suy thoái, quan điểm của ông ta đúng là đáng suy nghĩ, nhưng chúng ta cũng không thể sợ nghẹn mà bỏ ăn.
Tạ Kiếm Nam trông qua có vẻ đúng là thay đổi rất nhiều, trở nên trấn tĩnh hơn, đồng thời cũng âm hiểm hơn:
- Tôi đã trao đổi với chú ba và cậu, cần có chuẩn bị cần thiết. Anh đừng thấy tôi nói ở đây rất thoải mái, thực ra ở nhà tôi bị chú Ba giáo huấn cho. Nên anh cũng đừng trách tôi nói khó nghe với anh, chúng ta phải kéo cha con Cát Minh Tín vào sâu hơn, nhưng không để bọn chúng nắm quyền chủ động, phải động não một phen... Hắn cú đấm kia cũng làm Cát đại thiếu gia nổi điên phải không?
- Vậy bây giờ phải làm ra sao?
Tạ Chiêm suy nghĩ nói:
- Cát Ấm Quân tựa hồ muốn phản kích hành động của thực nghiệp Gia Tín ở Malaysia, chúng ta hành động theo sẽ sa lầy...
- Mặc cho hắn làm theo cảm tính.
Tạ Kiếm Nam cười âm hiểu vô cùng:
- Tôi cần anh phối hợp đóng kịch.
- Tôi biết cậu lắm trò quỷ mà, có điều diễn kịch đúng là ngón sở trường của tôi.
"Cộc, cộc, cộc"
Giữa cửa văn phòng có một tấm kính, ánh chiếu một thân hình yểu điệu.
Trần Tĩnh mang đầy bụng khó chịu với Cát Ấm Quân về Hải Châu, lần này lại theo Tạ Kiếm Nam tới Hong Kong, qua lại hai bên rất vất vả, cô nhìn hai người chúng:
- Hai nam nhân ban ngày ban mặt trốn trong phòng khóa chốt cửa vào làm gì?
Tạ Chiêm cười dâm dật:
- Kiếm Nam có nhốt một tiểu cô nương vào phòng đâu, cô lo cái gì?
- Phì, ai thèm quản anh ấy nhiều như thế.
~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Ban đầu thực nghiệp Gia Tín có hành động ở Malaysia, Cát Âm Quân còn ung dung cười khẩy, nhưng mấy ngày sau tin tức tiêu thụ phản hồi về không lạc quan khiến hắn không thể cẩn thận đối phó.
Khi hắn kiến nghị dùng biện pháp có tính chất nhắm vào thực nghiệp Gia Tín, Trần Tĩnh kiên quyết phản đối trước tiên:
- Ái Đạt có tiết tấu của Ái Đạt, Khoa Vương cũng nên có tiết tấu của Khoa Vương, không nên bám sát chân người ta làm gì, huống hồ chúng ta hiện đã có hành động đủ lớn ở ĐNÁ rồi, trong đó ẩn chứa nguy hiểm không thể khống chế, phải chú ý vấn đề tiền mặt và khoản phải thu, chiếm cứ thị trường vị trí số một hay số hai không có nhiều ý nghĩa ở thời điểm này.
- Tài phú luôn giấu trong nguy hiểm.
Cát Ấm Quân dứt khoan kiên trì ý mình:
- Đây là cơ hội để Khoa Vương vượt Ái Đạt, chỉ có nắm bắt được cơ hội này chúng ta mới có thể theo kịp bước tiến của Ái Đạt. Kiếm Nam, anh nói xem.
- Tôi à?
Tạ Kiếm Nam cười:
- Tôi muốn nghe ý kiến mọi người trước.
- Vấn đề tiền mặt và khoản thu mà Tiểu Tĩnh nói tôi thấy đúng là cần chú ý, dù sao Khoa Vương không phải Cát gia giàu có, không chú ý một chút thôi là chuỗi tài chính xảy ra vấn đề, sẽ rất đau đầu.
Tạ Chiêm bóng gió nói:
- Tôi chưa đi nước ngoài du học chưa thấy chuyện đời, nhưng vượt qua Ái Đạt thì sao, trên thế giới doanh nghiệp điện tử mạnh hơn Ái Đạt có cả đống, chúng ta không thể vì cảm tính cá nhân mà đưa công ty vào nguy hiểm.
- Anh nói cái gì?
Cát Ấm Quân mày dựng ngược:
- Anh nói tôi hành động theo cảm tính à?
- Còn không phải sao?
Tạ Chiêm cười lạnh:
- Chúng ta cần phải sửa lại kế hoạch thị trường đầu năm, tiếp theo đây Tân Khoa, Bộ Bộ Cao cũng sẽ tiến vào thị trường ĐNÁ nữa đấy. Chẳng qua chỉ bị đấm một cái thôi mà, chấp loại người đó làm gì cho mất thân phận Cát đại thiếu gia.
Tạ Kiếm Nam liếc mắt thấy Cát Ấm Quân tức tới mặt tím tái, nghiêm khắc nói:
- Anh đừng nói lung tung nữa.
- Tôi nói lung tung cái gì?
Tạ Chiêm nghiêm mặt lại, cố ý không nể lời hắn:
- Thực nghiệp Gia Tín vì sao đột nhiên thời gian này đầu tư quảng cáo ở ĐNÁ? Nguyên nhân cần tôi nói không? Ai ỉa dây ra kẻ đó tự đi chùi đít, đừng kéo cả công ty vào.
- Đủ rồi.
Tạ Kiếm Nam vỗ bàn:
- Ăn nói phải giữ chừng mực.
Tạ Chiêm từ lúc thay Tần Tĩnh tới Hong Kong, không hề can thiệp vào nghiệp vụ công ty, Cát Ấm Quân không ngờ hắn đột nhiên nhảy ra làm khó mình, tay chân run lên vì tức giận, đứng dậy chỉ mặt Tạ Chiếm nói:
- Cái đít này tôi chùi, không phiền tới anh, chút xíu cổ phần của anh ở công ty hải ngoại tôi sẽ mua hết, cho nên không cần anh chỉ tay mua chân vào nghiệp vụ công ty.
- Đơn giản vậy sao?
Tạ Chiêm vắt chân chữ ngũ nói:
- Đại Nhã cũng thấy công ty hải ngoại khuếch trương quá nguy hiểm, anh cũng muốn mua cả cổ phần của Đại Nhã à?
- Nếu có chia rẻ thì giải quyết như thế là tốt nhất.
Cát Ấm Quân quay sang Tạ Kiếm Nam:
- Anh thấy thế nào?
- Người khác nghĩ sao tôi mặc kệ, cá nhân tôi ủng hộ anh, tuyệt đối không rút cổ phần ở công ty hải ngoại về.
Thái độ của Tạ Kiếm Nam làm Cát Ấm Quân dễ chịu hơn một chút, công ty hải ngoại vốn đầu tư chỉ 100 triệu mà thôi, Đại Nhã và Tạ Chiêm muốn lui thì cứ lui, hắn sẽ được khống chế cổ phần công ty, còn tốt nữa là khác.
- Còn về khoản phải thu (Receivables).
Tạ Chiêm đủng đỉnh nói:
- Phải giải quyết ra sao đây? Không thể để công ty hải ngoại chiếm dụng tiền hàng của Khoa Vương một cách vô hạn được, tài chính của công ty hải ngoại thì không sao, nhưng chuỗi tài chính của Khoa Vương thì đứt rồi.