Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất kể là Hứa Tư hay cha mẹ cô đều muốn chuyển ra khỏi Sa Điền, mặc dù cả nhà họ sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng có quá nhiều câu chuyện nặng nề và cảm xúc khiến người ta không muốn nhớ lại ở nơi này.

Nhà Hứa Tư thuê một căn nhà ở gần trường trung học Khải Tú, chủ nhà là một quan quân già về hưu, ông ta nghỉ hữu xong theo con trai tới Bắc Kinh ở, gian nhà để trống.

Tuy ông ta khoe khoang nghỉ hưu với hàm đại tá, nhưng tiền thuê nhà tính chi li, mỗi tháng 320 đồng không bớt một xu. Dù sao là nhà an bài cho cán bộ nghỉ hưu nên chất lượng nhà và hoàn cảnh xung quanh đều khá tốt.

Cha mẹ Hứa Tư thấy hơi đắt, nhưng Hứa Tư kiên trì muốn thuê, cân nhắc kỹ so với thu nhập gia đình, cảm thấy cũng được, nên đồng ý với cô.

Ngày chuyển nhà Thi Vệ Trung mới lên làm giám đốc không rảnh tới giúp, Hứa Hải Sơn mời thêm hai người bạn nhà máy giúp đỡ, tự dùng xe ba bánh chuyển đồ đạc tới nhà mới.

Trương Khác đưa Đường Thanh về nhà xong cũng cũng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Trần Phi Dung đạp xe đến, chắc cha mẹ cô cũng tới giúp chuyện nhà, ghé xa song song với Trần Phi Dung, Trương Khác hạ cửa kính xuống chào:

- Bạn cũng tới nhà mới của chị Hứa Tư à?

- Á.

Trần Phi Dung thấy Trương Khác thét lên một tiếng, nhưng bất ngờ khẽ gật đầu đáp:

- Ừ.

Không nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Trần Phi Dung, Trương Khác xoa mặt, tự sướng:" Chẳng lẽ gật đây sức hấp dẫn lại tăng lên à?"

Xe chớp mắt là tới nơi, không đợi Trần Phi Dung, y cùng Phó Tuấn vào nhà trước.

Tuy nói là nhà kiểu Trung Quốc, nhưng gian phòng đều rất nhỏ, vào nhà thấy mọi người đang ngồi nghỉ quanh chiếc bàn bát tiên kê góc tường, Lưu Phân vừa thấy Trương Khác niềm nở chào đón:

- Trương Khác đầu óc quả nhiên linh hoạt, tiệc Lưu Thủy mới làm mấy ngày, mỗi ngày đều có tám chín bàn...

Trần Kỳ buổi chiều tới giúp một lúc, giờ lại chạy về quán rồi. Dựa theo kiến nghị của Trương Khác lần trước, Trần Kỳ hạ quyết tâm, hôm sau lấy 5000 đồng tới Nhật báo Hải Châu đăng quảng cáo hai ngày, mỗi ngày làm tám chín bàn, dựa theo đầu người thu mỗi người 15 đồng, thêm vào rượu và nước giải khát, mỗi ngày doanh thu 1600 đồng, đó là điều một quán nhỏ vốn chỉ bảy được bốn bàn không sao tưởng tượng được.

Nghe Lưu Phân kể, quán rượu khi quyết định làm tiệc Lưu Thủy mời thêm một giúp việc, qua vài ngày thấy được hưởng ứng nhiệt liệt, lại phải tăng thêm một giúp việc khác.

Lưu Phân cười tít mắt mắt lại, miệng nói liên tục:

- Hôm nay thi phải không, Dung Dung nói thi xong sẽ tới chơi, cậu tới đây không nhìn thấy Dung Dung à?

Định hỏi Trương Khác thi cử thế nào nhưng cuối cùng nhịn được, nhưng nhớ nghe đâu anh chàng này không tập trung học hành lắm, chẳng may hỏi tới thẹn quá hóa giận, chẳng phải khéo quá hóa vụng sao?

Trương Khác không nhắc tới chuyện gặp Trần Phi Dung trên đường, nhìn quanh không thấy đôi hoa tỷ muội đâu, chỉ có cha mẹ Hứa Tư đang dọn dẹp ở gian trong chưa biết y tới, liền hỏi Lưu Phân:

- Chị Hứa Tư và chị Hứa Duy đâu rồi ạ?

- Hai đứa nó về quán rồi, nghe nói cậu sẽ tới, tôi bảo chú Trần cậu làm mấy món sở trưởng.

Hứa Tư, Hứa Duy mang mấy món ăn về, đợi Thi Vệ Trung tới mới mở tiệng. Gần tám giờ Trần Kỳ cũng tới, thấy ánh mắt nghi hoặc của Trương Khác, liền giải thích:

- Buổi tối chỉ làm sáu bàn, nơi này dùng một bàn, còn đưa một nhà tổ chức sinh nhật một bàn, trong quán chỉ có bốn bàn, chỉ nhóm đầu tới đã ăn hết rồi, hiện giờ mỗi ngày tăng lên 14 bàn, chỗ nhỏ quá không tăng lên được nữa...

Trương Khác cười nói:

- Chú Trần trì cần bỏ công vào tám chín món ăn này, lại kiên trì mỗi tháng quảng cáo ở Nhật báo Hải Châu, nói không chừng một hai năm có thể làm ăn lớn....

Trần Kỳ không phải là người không biết suy tính, chỉ là cuộc sống gặp quá nhiều vấp váp, nên không dám mạnh tay, đợi khi vợ ổn định công tác mới hạ quyết tâm nghe theo chủ ý của Trương Khác.

Chỉ mười ngày mà thu nhập ngang với non nửa năm trước kia, đó là điều ông ta không dám tưởng tượng, ông ta cũng nghiền ngẫm lại vì sao thành công như tế, cuối cùng kết luận chủ yếu là do tám món ăn đều ngon lành thiết thực, hai là hình thức tiệc Lưu Thủy mới mẻ thu hút. Làm ông ta toàn thay đổi ấn tượng về Trương Khác.

Trần Kỳ nếu muốn làm lớn, Trương Khác không ngại giới thiệu Ngô Thiên Bảo và Thiệu Chí Cương cho ông ta.

Trương Khác ăn uống cũng rất kén chọn, nếu không cũng chẳng luyện lên được tài nấu nướng, nhưng không hề có ý mờ cửa hàng.

Điều Trương Khác nhắc nhở Trần Kỳ không đơn giản chỉ dùng đi dùng lại một mẫu, mà mỗi tháng nghiên cứu ra một hai loại món ăn lớn, dùng hình thức giới thiệu để quảng cáo. Trương Khác cũng nhắc Trần Kỳ chuyện đăng ký thương hiệu.

Trương Khác chỉ nhắc một hai câu, ông ta nghe thì tốt, không nghe có lẽ quán rượu dừng lại ở đó, không tiến bộ lên nữa.

Trương Khác không phải là người dục vọng khống chế quá mạnh, y giúp người khác quá nửa đều mang thái độ như vậy.

Trần Kỳ là người có đầu óc, nếu không đã chẳng khiến một mỹ nhân như Lưu Phân một lòng đi theo cả đời, con người không thành đạt, đa phần là do vận mệnh gây ra.

Trương Khác chỉ nói qua là Trần Kỳ hiều thấu ngay, thấy mỗi một câu y nói đều tuyệt, bữa cơm tân gia nhà Hứa Tư, hào hứng uống tới say ngắc.

Ngay cả ấn tượng của Trần Phi Dung về Trương Khác cũng có chuyện biến, thừa nhận y không phải là hạng hoàn khố ăn chơi vô tích sự, chỉ được mỗi cãi mặt bảnh trai, nhất là một học kỳ qua, Trần Phi Dung càng không còn lý do hiểu lầm Trương Khác đang đeo bám mình nữa.

Năm ngoài mặc dù phát sinh một số chuyện không vui, nhưng không thể không phủ nhận, những chuyện đó giúp cô thoát khỏi phiền não vô tận, làm cô có thể an tâm học tập không lo ai quấy rầy, tuy cũng có tin đồn cô là nữ nhân của Trương Khác, nhưng điều này cũng không tạo thêm cho cô chút phiền toái nào.

Cả nhà Trần Kỳ đều đi xe đạp trới, Trương Khác đưa Thi Vệ về nhà, lên xe liền cười hỏi:

- Cậu lên giám đốc được một tuần rồi, gần đây có cảm xúc gì không?

Thi Vệ Trung thở dài:

- Năm ngoái vì duy trì sinh tồn của nhà máy nên cục nông khí trợ cấp cho 300 vạn, làm giá xuất xưởng của máy nông nghiệp rẻ hơn các nhà máy khác một bậc, nhưng lượng tiêu thụ vẫn thua kém các nhãn hiệu khác, chất lượng sản phẩm rất tồi. Năm nay cục nông khí đổi phương thức trợ cấp, trợ cấp tiền cho nông hộ mua máy móc canh tác, nhưng mà nhà máy căn bản không được lòng người dân, chỉ sợ năm nay còn gian nan hơn....

Cục nông khí thay cách hỗ trợ từ nhà máy cho nông hộ, nói cách khác nhà máy một năm thiếu đi mấy trăm vạn, người thông minh đều nhìn ra đó là vì Chu Kiện bị kéo xuống, có kẻ ở cục nông khí ghi hận trong lòng, ngầm hạ đòn sát thủ với nhà máy nông khí không còn trực thuộc bọn họ nữa.

- Bỗng nhiên thiếu đi 300 vạn, đúng là khó cho nhà máy.

Trương Khác gật đầu cười:

- Tỉnh thi hành trợ cấp máy nông nghiệp là để mở rộng ứng dụng máy móc trong sản xuất, bồi dưỡng thị trường máy nông nghiệp, chứ không phải mà nâng đỡ cho nhà máy nào đó, chỉ là chính sách tới địa phương thành đương nhiên phân chia cho nhà máy quốc hữu, còn thị trường máy nông nghiệp thực chất tấp nập nhất nhờ xí nghiệp dân doanh, họ gần như chẳng được hưởng chút lợi lộc nào từ chính sách, mà tựa hồ đâu tới mức không duy trì nổi...

Thi Vệ Trung đỏ mặt, may mà trong xe rất tối, ông ta than vãn là mong thành phố gây áp lực với cục nông khí để kiếm lại 300 vạn này.

- Cậu, một số lời vốn cháu không nên nói, mục đích thành lập công ty cổ phần Hải Châu không phải để cứu sống tất cả nhà máy thua lỗ, nếu cải cách nhà máy nông khí thất bại, công ty cũng chỉ coi là một kinh nghiệm mà thôi.

- Hả?

Thi Vệ Trung lần đầu tiêng nghe thấy lời như vậy:

- Thế mục đích của Cty Cổ phần Hải Châu là gì?

- Làm sống lại lại tài sản xí nghiệp thuộc về Hải Châu, cứu được thì cứu, không cứu được thì gây dựng lại, giống như mấy nhà máy dệt, thông qua gộp tải sản, chỉnh hợp thành nhà máy lớn. Cho nên cháu có thể nói một cách rõ ràng cho cậu, Cty Hải Châu sẽ không đi tranh thủ 300 vạn tiền trợ cấp cho nhà máy đâu, nếu nhà máy thiếu 300 vạn này là không sống nổi, Cty Hải Chau sẽ không nương tay cho nhà máy phá sản ngay. Còn nhà máy có tồn tại được hay không không phải điều Cty Hải Châu suy tính đầu tiên, mà suy tính làm sao sử dụng tài sản của nhà máy...

- Thì ra là thế à?

Thi Vệ Trung chưa từng nghĩ xa như vậy:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK