Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khác tiếp rượu đám Lý Hiển Thành ở bữa tiệc xong rồi bảo Chu Tiểu Quân lái xe đưa y về nhà gỗ bên hồ, tới siêu thị cửa ngõ Học Phủ, bảo Chu Tiểu Quân dừng xe lại cho y vào mua đồ.

Chu Tiểu Quân không biết có thứ gì cần đích thân Trương Khác phải mua, đợi một lúc thấy y sách bình Nhị Oa Đầu ra, cười nói: - Vừa rồi trên bàn tiệc uống ít quá, chưa đã, định mua về uống tiếp à? Bữa tiệc toàn người có thân phận như thế, đừng nói là uống say, mà ngay cả hơi rượu phả ra ngoài miệng cũng rất ít, nhưng Trương Khác lại là người mê rượu, không hiểu y làm gì?

- Không nói cho anh biết, tránh Tiểu Yến sau này trách tôi dạy hư anh. Trương Khác cười thần bí, tới gần căn nhà gỗ bảo Chu Tiểu Quân lái xe về.

Trương Khác mở chai rượu ra, rót rượu vào áo nửa chai, trời lạnh như thế này, cổ áo ướt sũng khó chịu vô cùng, Trương Khác chà áo, để trông nó không ướt lắm, rồi lại uống một ngụm rượu, nhưng không nuốt xuống, chỉ súc cho kỹ rồi phun vào đống rác, chuẩn bị mọi thứ xong, y loạng choạng đi về nhà.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Hứa Tư đi ra nhìn màn hình thấy Trương Khác chân nam đá chân xiêu, dựa vào cửa bấm chuông loạn lên, hỏi Tạ Vãn Tình: - Có phải cậu ấy uống quá nhiều không? Cùng Tạ Vãn Tình xuống lầu, còn chưa mở cửa đã thấy hơi rượu truyền qua khe cửa rồi, mở cửa ra, còn làm Trương Khác đang dựa vào cửa loạng choạng thiếu chút nữa ngã dập mặt, may mà Tạ Vãn Tình đỡ kịp, mùi rượu càng sộc thẳng vào mũi.

Tạ Vãn Tình cau mày: - Sao lại uống nhiều thế này, Lý Viễn Hồ, La Quân cũng uống nhiều thế sao? Đám nam nhân bọn em cứ hứng lên là chẳng biết chừng mực gì hết.

Thấy Trương Khác không có phản ứng gì, Hứa Tư đoán: - Chắc là khách Singapore nhiệt tình quá... Khẽ vỗ má Trương Khác gọi, thấy thần chí của y không tỉnh táo lắm, liền cùng Tạ Vãn Tình dìu y lên lầu trước, cởi giày, y phục, đắp chăn, sờ trán y, uống thành thế này rồi mà trán vẫn mát, còn chuẩn bị cho y một ấm nước sôi nguội, một cái chậu để bên giường đề phòng y nôn.

Xong việc, Hứa Tư và Tạ Vãn Tình đều mệt tới toát mồ hôi, Hứa Tư nói: - Còn nói đợi Trương Khác về bảo cậu ấy gọi điện thoại cho Trần Tĩnh, không ngờ uống thành thế này rồi, để em gọi điện cho cô ấy vậy...

- Cũng may là tên đầu heo ấy uống say, nếu không cho cậu ta ở lại đây, chẳng thể nào nói rõ ràng với Trần Tĩnh được. Ngừng một lúc, Tạ Vãn Tình hỏi thêm: - Em nói xem cậu ta đã lừa Trần Tĩnh lên giường chưa?

- Sao em hỏi chuyện này được. Hứa Tư cười ngượng: - Lần trước Trần Tĩnh bị cậu ấy lừa tới đây ở, chỉ là trong mấy ngày ấy Trần Tĩnh không tiện, về sau có chuyện gì xảy ra hay không thì em không rõ.

Tạ Vãn Tình phí cười, Hứa Tư hỏi cô cười cái gì, tất nhiên là cô xấu hổ không kể có lần cô và Trương Khác phấn khích quá độ, chỉ là hôm đó cô cũng không tiện, nhưng vẫn có cách khách giải quyết, chỉ không biết Trần Tĩnh có bỏ thể diện xuống chơi trò đó với Trương Khác không, mặt hơi ửng hồng: - Chỉ nghĩ tới chuyện buồn cười thôi, bọn họ tuy là cô nam quả nữ, nhưng cơ hội ở bên nhau không nhiều.

Hứa Tư nhớ tới lần Trần Tĩnh ở đây nữa đem trượt ngã cũng bật cười, Trần Tĩnh là quả đào chín mọng rồi, mấy năm qua vẫn độc thân, đúng là rất khó khăn, Trần Tĩnh miệng thì nói rất tự nhiên, đến tối lại rụt rè, không đợi Trương Khác về đã về Yến Viên ngủ.

Tạ Vãn Tình thấy Trương Khác nằm ngáy khò khò, cả phòng toàn mùi rượu sặc mũi: - Không ngờ tên đầu heo ngủ say như thế. Đưa ta ra thân mật vỗ má y hai cái, cười với Hứa Tư: - Em cũng đánh vài cái cho hả giận đi.

Hứa Tư chỉ cười, lấy di động của Trương Khác gọi cho Trần Tĩnh, nói Trương Khác uống say rồi, nói đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại, thấy Trương Khác ngủ rất yên lành, liền cùng Tạ Vãn Tình về phòng ngủ, bọn họ tắm rửa rồi, chỉ đợi Trương Khác về, y say thế này, liền thay áo ngủ chui vào chăn trò chuyện.

Hứa Tư và Tạ Vãn Tình chui vào chăn chẳng được bao lâu thì cửa phòng ngủ bị người ta ta xô tung từ bên ngoài, Hứa Tư giật mình ngồi dậy, thấy Trương Khác loạng choạng đi vào, mang theo hơi rượu sặc sụa bò lên giường, chui vào giữa hai cơ thể ngọc ngà ấm áp, còn lẩm bẩm: - Em bảo là sao chẳng thấy ai cả, thì ra cả hai trốn ở đây... Rồi quay người sang ôm lấy eo Hứa Tư, áp mặt vào mông cô dụi mấy cái, tìm một tư thế thoải mái ngủ tiếp.

- Chị Vãn Tình, chị nói xem sao tên đầu heo lại trơ trẽn như thế? Hứa Tư vừa xấu hổ vừa lúng túng nhìn Trương Khác như con lợn chết nằm giữa hai người, tay còn ôm chặt lấy eo cô, giãy thế nào cũng không ra.

- Cứ để cậu ấy ngủ đi, say thành thế này rồi còn làm gì được chúng ta nữa? Tạ Vãn Tình chui vào chăn, cảm thấy hơi rượu quá nồng, sờ cổ áo Trương Khác, thấy ươn ướt: - Sao uống rượu cổ áo lại ướt thế này, chúng ta cởi cái áo này ra đi, nếu không mùi rượu thật khó chịu... Rồi cùng Hứa Tư người đỡ Trương Khác, người cở áo, thấy y mình trần ngồi trơ ra đó, đưa tay mơn man làn da mịn màng khỏe khoắn của y: - Da cậu ấy trơn như da nữ nhân vậy, tối nay ôm cậu ấy ngủ coi như bù đắp chuyện chúng ta phải đợi lâu như thế...

- Chị thích ôm thì ôm đi... Hứa Tư ngượng ngùng nói, đặt Trương Khác xuống, ba người chui vào cùng một cái chăn, rất ấm áp, cô điều chỉnh nhiệt đột thấp xuống, đặt chuông đồng hồ sớm hơn 2 tiếng: - Không thể để cậu ta tỉnh lại ba người chúng ta còn ngủ với nhau... Nằm xuống ngọt ngào áp mình vào người Trương Khác, trò chuyện với Tạ Vãn Tình nằm ở phía đối diện.

- Coi như máy sưởi cũng được. Tạ Vãn Tình cười thích thú, răng cắn môi dưới, mắt long lanh nói: - Em sợ cậu ấy làm cái chuyện xấu xa kia nữa sao? Cái thứ đó của cậu ấy đôi khi như con lươn chết vậy... Tay cô đang sờ bụng Trương Khác, trong lòng đột nhiên nổi ý nghịch ngợp, nắm lấy chú em của Trương Khác, hai nữ nhân ở với nhau, đôi khi trở nên rất to gan, còn khuyến khích Hứa Tư.

- Em không dâm đãng như chị. Hứa Tư đó mặt, nhìn Tạ Vãn Tình mặt cứng lại, hỏi: - Sao thế? Cô sao đoán được vấn đề ở đâu, nhưng rốt cuộc không dám cùng Tạ Vãn Tình chơi đùa thứ đó của Trương Khác.

- Không có gì, chắc là uống nhiều quá, nơi đó nhỏ xíu, như con tằm vậy, chưa bao giờ nhỏ như thế... Tạ Vãn Tình cười, cô thu tay lại, nơi đó đã cứng ngắc rồi, đang hiên ngang ngẩng đầu lên, cô nghi hoặc nhìn Trương Khác, thấy y không giống như đã tỉnh lại, bảo Hứa Tư: - Mai thế nào thằng nhóc này cũng dậy sớm, chúng ta ngủ thôi... Tạ Vãn Tình đưa tay rắt đèn, liền quay người lại ngủ, cô vừa mới quay người thì Trương Khác cũng quay người, tay đặt lên vòng eo nhỏ của cô, cảm giác tay y nhích dần vào bên trong, cái thứ kia như có như không cạ vào mông mình, Tạ Vãn Tình không để ý lắm, nghĩ cậu nhóc này ngủ cũng làm người ta thấy đầm ấm, mông nhích về phía sau, định kiếm chỗ thoải mái trong lòng Trương Khác ngủ, ai ngờ vừa mới vặn mình, khiến cho thứ kia lòn qua khe mông chọc vào bên trong một chút. Tạ Vãn Tình mông to nhiều thịt, bị y đâm vào còn chưa tới chỗ hiểm, nhưng chỉ còn cách lớp quần lót mỏng nữa thôi, cô cảm giác rõ ràng cái thư hình như cây nấm đó chọc vào chỗ mềm mại giữ hai mông, khoái cảm mơ hồ lan tỏa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK