Trương Khác nghĩ Địch Đan Thanh hẳn là phải biết xử trí cục diện này ra sao, nhưng Trương Khác không thấy Địch Đan Thanh vừa nhìn thấy con dao dí vào hông y thì đã hoảng loạn rồi.
Địch Đan Thanh vừa dừng chân lại, Đường Trung đã hung hăng đi tới rít lên:
- Đừng rước chuyện vào thân, xéo đi.
- Tôi bị trẹo chân, cậu bảo tôi đi làm sao được?
Địch Đan Thanh cố ép mình không nhìn Trương Khác, tập tà tập tễnh đi qua bên đường, nhíu mày như nhịn đau, đặt mông lên vỉa hè, hoàn toàn không chú ý tới dáng vẻ thục nữ, cúi người xoa cổ chân tựa hồ đau thật, tim đập như trống trận, nhưng cố trấn áp sợ hãi trào dâng trong lòng, liếc nhìn Đường Trung một cái tựa hờn tựa trách, kéo ống quần lên, lộ ra bàn chân sáng bóng:
- Cậu nói xem tôi đi thế nào đây?
Lại quay đầu nhìn đám Trương Khác, ra vẻ ngây thơ hỏi:
- Các cậu làm gì đấy, đánh nhau à? Có gì mà không xem được?
Tên thanh niên khống chế Trương Khác nghe tuyệt sắc mỹ nữ hỏi thế, bất giác định thu dao lại, có điều hắn chưa ngốc đến thế, chỉ hơi thu lại một chút, lấy người che đi, không để Địch Đan Thanh nhìn thấy con dao mà thôi.
Tên còn lại chưa nhận ra được tình thế, từ góc độ của hắn vừa vặn nhìn thấy khe vú Địch Đan Thanh khu cúi xuống bóp chân, nhưng trời tối, nhìn không rõ lắm, không nhịn được muốn đi tới một bước nhìn kỹ hơn.
Đường Trung thì chẳng có tâm tình nào thưởng thức mỹ sắc, giơ chân đá Địch Đan Thanh một cái, hăm dọa:
- Con điếm, xéo đi, tao nói rồi, đừng chuốc họa vào thân.
- Mẹ thằng chó đẻ, mày dám đá bà à... Mày dám đá bà, bà cho mày biết thế nào là hối hận chui từ bụng con điếm mẹ mày ra.
Địch Đan Thanh đột nhiên phun ra những câu chửi thô tục làm người ta há hốc mồm, như mụ điên ôm lấy chân Đường Trung, húc đầu vào bụng hắn, tay cào lên mặt, còn há miệng ra muốn cắn vào mặt hắn.
Hành động của cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường Trung, mặt hắn tức thì bị ào mấy đường máu, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được Địch Đan Thanh lao vào cắn xe như con thú dữ.
Tên thanh niên đi tới nhìn trộm ngực cô tất nhiên ra tay giải vây cho Địch Đan Thanh, tóm lấy tóc cô kéo ngược lại đằng sau.
Trương Khác cũng không ngờ Địch Đan Thanh có phản ứng này, khi cô bị túm tóc kéo xềnh xệch về đằng sau, đột nhiên vùng mạnh ra xoay người ôm lấy người tên thanh niên cầm dao khống chế Trương Khác, ra sức hét lên:
- Cậu may chạy đi.
Trương Khác lúc này mới hiểu cô liều mạng đổi cho mình một cơ hội chạy thoát, lòng rung đông:" Cái cô ngốc này!"
Y làm sao cũng không thể bỏ cô ở lại chạy thoát được, theo bản năng đạp vào hạ bộ Đường Trung đang định nhào bổ vào người Địch Đan Thanh, đá hắn ngã xuống đường, đưa tay tóm tóc tên thanh niên bị Địch Đan Thanh giữ lấy giật mạnh, ấn đầu hắn vào hàng ráo sắt.
Hai bảo vệ đã từ tiểu khu đi tới, nhìn thấy bên này có động tĩnh, cũng chẳng để ý che dấu mục địch cứu người, quát lớn:
- Dừng tay.
Lập tức chạy thục mạng tới, tên thanh niên ở gần bọn họ nhất địch giang tay ngăn lại bị một người tung chân đá lăn ra đất.
Đường Trung dù sao cũng không có dũng khí liều mạng, thấy có người phát hiện, ý nghĩ đầu tiên có hắn là bỏ chạy, nhưng Trương Khác làm sao cho hắn chạy đượng, xông tới tóm lấy cổ áo đằng sau hắn, đấm thẳng vào gáy, bất chấp đau tay, tiếp tục đấp liền hai phát nữa, Đường Trung nổ đom đóm mắt không còn sức phản kích.
Đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Địch Đan Thanh đằng sau, quay đầu lại thấy tên nhìn trộm ngực Địch Đan Thanh vung dao đâm mình, Địch Đan Thanh lao người tới chắn trước mặt Trương Khác.
Nhìn mũi dao nhọn hoát đâm vào ngực Địch Đan Thanh, như có luồng hơi lạnh làm người y đông cứng, theo bản năng ôm lấy người Địch Đan Thanh ngã xuống, thấy kẻ kia rút dao ra đâm tiếp, đưa tay ra chặn, mũi dao đâm xuyên qua tay.
Tên kia lại định đâm tiếp thì bị bảo vệ xông tới đầu tiên đá mạnh vào thắt lưng, cả người và dao va mạnh vào lan can sắt, đầu ngoẹo sang một bên, không rõ sống chết.
Toàn thân Trương Khác run rẩy, chẳng hề cảm thấy bàn tay bị đấm trúng đau đớn, chỉ thấy máu tươi nong nóng từ ngực Địch Đan Thanh tuôn ra ồng ộc, đưa tay bịt vào cũng không ngăn lại được, đầu óc trống rỗng, chỉ biết ôm lấy cô vào lòng, tay ấn lên vết thương, miệng lẩm bẩm liên hồi:
- Không.. Không! Đừng... Đừng...
Phó Tuấn và hai bảo vệ khác mau chóng tới nơi, xe cấp cứu năm phút sau hú còi chạy tới, Trương Khác cảm thấy như mấy tiếng trôi qua rồi, nhìn Địch Đan Thanh mặt ngày một nhợt nhạt, đau đớn vừa sợ hãi, lái xe cấp cứu vừa xuống, chửi xối xả:
- Con mẹ lũ vô dụng làm ăn kiểu gì thế?
Còn định giơ chân đá, may đám Phó Tuấn giữ lại, có người tới định băng bó vết thương cho y bị đẩy văng ra, chỉ tự tay ấn vết thương bàn tay, theo cáng lên xe cấp cứu, thầm cầu nguyện cho Địch Đan Thanh, không để ý tới việc gì khác.
Tới bệnh viện, trân trân nhìn theo Địch Đan Thanh không rõ sống chết đẩy vào phòng cấp cứu, đầu óc Trương Khác mới khôi phục một chút, ngồi ngoài phòng cấp cứu, mắt lạnh lùng nhìn Phó Tuấn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, bác sĩ ở bên cạnh lấy kim khâu lòng bay gần như bị đâm xuyên qua của y, chẳng cảm thấy đau chút nào.
Phó Tuấn rất đau đầu, Trương Khác đang trong cơn thịnh nộ, hắn chẳng thể giải thích cho mình.
Sau khi Trương Khác truyền tín hiệu, bên phía bọn họ lập tức hành động, hai bảo vệ ở phòng bảo vệ tới hiện trường trước tiên, nhưng Trương Khác đã bị khống chế, thậm chí không thể tới gần làm kinh động đám Đường Trung.
Phó Tuấn cách hiện trường hơi xa, hắn và hai vệ sĩ dùng tốc độ nhanh nhất tới nơi, vốn có kế hoạch khống chế cục diện, nhưng không ai tính được phản ứng của Địch Đan Thanh, vì giúp Trương Khác thoát hiểm mà liều mạng, khiến đám Phó Tuấn loạn thế trận.
Hai bảo vệ tới trước tiên một người ở lại trông chừng Trương Khác, Địch Đan Thanh và gọi xe cứu hộ, một người đuổi theo đám hành hung, Phó Tuấn tới muộn hơn một phút, cuối cùng chỉ bắt được bốn tên, một tên chạy thoát.
Bị ánh mắt lạnh buốt của Trương Khác nhìn vào, làm Phó Tuấn cảm thấy mình phạm sai lầm lớn, gian nan báo cáo:
- Bắt được bốn tên, một trong đó bị phế, một tên bỏ chạy, hiện đã giao cho cảnh sát.
Trương Khác cố áp lửa giận trong lòng xuống, liên tục bảo bản thân phải bình tĩnh, không được trút giận lên người khác, quay đầu sang một bên, chẳng đáp lời Phó Tuấn.
Đám Đỗ Phi, Tôn Tĩnh Mông cũng tới rất nhanh, Trương Khác cứ ngồi im không nói không rằng, mắt nhìn phòng cấp cứu không chớp.