Cò kè mặc cả mãi, cuối cùng quyết định điều hai nhân viên quản lý cơ cấu thị trường Ái Đạt tới Hương Tuyết Hải, Đào Hành Kiện mới miễn cưỡng để Diệp Tiểu Đồng đi.
Cẩm Hồ lúc này thiếu nhất là cao tầng quản lý, Địch Đan Thanh tới Perth, phải giật gấu vá vai bên nọ bên kia.
Lúc ăn sáng vốn đã hơi muộn, vừa ăn vừa bàn bạc, xong thì đã gần tới bữa trưa hẹn với Trương Thụ Hóa tổn lãnh sự của tổng lãnh sự quán Trung Quốc ở Perth rồi.
Trương Khác thay một bộ đồ tây màu xanh thẫm cùng Diệp Kiến Bân tới tổng lãnh sự quán, trước kia Diệp Kiến Bân đã tới Perth tiến hành khảo sát thương nghiệp hai lần, tiếp xúc qua với nhân vật ở các phương diện, do Perth có vị trí trọng yếu trên bản đồ kinh tế tương lai của Cẩm Hồ, Trương Khác cũng phải tới xem qua.
- Bộ ngoại giao thiết lập tổng lãnh sự quán ở Perth năm 94, nhưng tổng nhân khẩu của Tây Úc chỉ có hơn 20 triệu nên tổng lãnh sự quán ở đây không được chú ý lắm, ít qua lại thương nghiệp, có thể nói là nơi chắc có mầu mỡ gì, đổi lại nếu tôi tới đây làm tham tán kinh tế cũng coi là bị đầy đi biên cương... Trên xe Diệp Kiến Bân giới thiệu cho Trương Khác một số tình huống của tổng lãnh sự quán.
- Nói thế nào thì chúng ta đầu tư vào Tây Úc cũng được chút ủng hộ từ phía chính quyền. Trương Khác xem danh sách hội kiến, hỏi: - Tham tán kinh tế Hoàng Minh Sinh vốn là quan viên của ti kinh tế à?
- Đúng thế, ông ta nhiệt tình vô cùng, lần này Tĩnh Hương đi cùng nên không nói cho ông ta biết hành trình của chúng ta, nếu không cậu đừng mơ thoát khỏi ông ta được.
Hiện Diệp Trăn Dân là phó bộ trưởng thứ nhất bộ ngoại thương, phòng thương vụ của tổng lãnh sự quán nhận chỉ đạo trực tiếp của bộ ngoại thương, Cẩm Hồ muốn được việc ở Perth, không mượn chút oai hổ là không được.
Từ khách sạn tới tổng lãnh sự quán, đi qua khu dân cư người Hoa, thấy rất nhiều quán ăn Trung Quốc, nghe Diệp Kiến Bân giới thiệu, Hoa kiều đa phần làm việc ở quán ăn, nông trường và nhà máy, có số ít người thành công tham gia vào địa ốc, gia công hoa quả tươi cùng ẩm thực, ở Perth cũng có tổ chức Trung Hoa hội quán tương tự thương hội Hoa kiều, bữa trưa hôm nay cũng có đại biểu của họ tham gia.
Tổng lãnh sự quán là kiến trúc màu xám kiểu cũ, trông khá có tuổi rồi, nếu không có tấm biển kim loại treo trên tường, Trương Khác còn tưởng là một di tích lịch sử đại giáo đường, biển số xe của văn phòng Cẩm Hồ tại Perth không thể vào thẳng tổng lãnh sự quan, bọn họ xuống xe trước cổng.
Bên này đã có người đợi ở cửa, một người trung niên béo tốt mặt trắng, thấy Diệp Kiên Bân xuống xe, từ xa đã hết sức nhiệt tình đưa tay tới: - Giám đốc Diệp tới Perth hôm qua mà không báo cho tôi một tiếng, nếu để bộ trưởng Diệp biết còn tưởng chúng tôi thất lễ...
- Đây là tham tán Hoàng Minh Sinh... Diệp Kiến Bân giới thiệu cho Trương Khác.
Hoàng Minh Sinh ở Tây Úc tin tức hơi bế tắc, nhưng cũng biết có thể hợp tác với Diệp gia thì phải có chỗ dựa cấp tỉnh bộ, nhiệt thành bắt tay Trương Khác, thấy phía sau còn có hai cô gái xinh đẹp, chỉ chào hỏi, không đường đột bắt tay, rất chú ý lễ tiết.
Trương Khác nhìn người trung niên đi cùng Hoàng Minh Sinh, bắt tay xong đợi ông ta giới thiệu.
Hoàng Minh Sinh tất nhiên coi trọng Diệp Kiến Bân hơn, khoác tay hắn giới thiệu với người Trung niên kia: - Đây là tổng giám đốc Cổ Chí Nghị của công ty Trung Dã Úc Châu mà hai lần giám đốc Diệp tới Perth đều muốn gặp, giám đốc Cố lần này nghe nói giám đốc Diệp tới Perth, đặc biệt từ chối một hoạt động thương nghiệp quan trọng ở Melbourne...
- Đâu có hoạt động thượng nghiệp nào quan trọng hơn gặp mặt Khác thiếu gia, giám đốc Diệp... Cố Chí Nghị lại mỉm cười bắt tay với Trương Khác trước:
Hoàng Minh Sinh hơi sửng sốt: - Giám đốc Cố quen họ sao?
Cố Chí Nghị giải thích: - Trong nước nếu có may mắn quen Khác thiếu gia, hoặc là nhân vật lẫy lừng trên thương trường, hoặc là quan viên cấp cáp chính trường, tôi cũng chỉ được nghe nói thôi.
Cty Trung Dã Úc Châu là chi nhánh của Cty xuất nhập khẩu luyện kim TQ, Cố Chí Nghị có cấp bậc hành chính còn cao hơn tổng lãnh sự Trương Thụ Hòa.
Tây Úc mỗi năm cung cấp cho Trung Quốc hơn 300 vạn tấn quặng sắt, vì thế Trung Dã ( tập đoàn luyện kim TQ) mới lập cơ cấp tương quan phụ trách ở Úc, đáng tiếc bước tiến quan trọng đầu tiên năm 88 này đình trệ ở đó bao năm...
Trương Khác quan sát kỹ càng Cố Chí Nghị, trước đó y đã có tư liệu tỉ mỉ về Cố Chỉ Nghị, tuổi 46 với bối cảnh trong nước lên được vị trí này cũng xem như là có năng lực, cho dù Trung Dã không có ý định tiến thêm một bước bố cục tài nguyên khoáng sản ở Úc, Trương Khác cũng muốn thúc đẩy nó sản lượng quặng sắt từ 300 vạn tấn hiện nay lên 1000 vạn tấn.
Hoàng Minh Sinh thấy Cố Chí Nghị mặt tỏ ra ngưỡng mộ Trương Khác, còn Trương Khác thản nhiên tiếp nhận, trong lòng hết sức kỳ quái, nhưng không tiện hỏi
Cố Chí Nghị đoán được nghi hoặc của Hoàng Minh Sinh, nói: - Tham tán Hoàng vừa rồi còn nói với tôi những chỗ tuyệt diệu sau khi thành lập khoáng nghiệp Hoa Hi, vậy ông có biết người sáng lập Hoa Hi là ai không?
- Không phải Trung Dã các vị à? Hoàng Minh Sinh hỏi lại:
Cố Chí Nghị cười, nói với Trương Khác, Diệp Kiến Bân: - Trung Dã đúng là được thơm lây từ Cẩm Hồ không ít, người ngoài không biết Cẩm Hồ mới là nơi sáng lập thực sự của Hoa Hi.
Trương Khác cười: - Hưởng lợi ích mới là thực tế, còn chuyện bề ngoài, chúng tôi không để ý lắm.
Cố Chí Nghị quay sang Hoàng Minh Sinh: - Một số chuyện không để giới truyền thông tuyên truyền, thực tế Cẩm Hồ là một trong số cổ đông chủ yếu của Hoa Hi, thành lập Hoa Hi do Cẩm Hồ để xướng trước tiên, Trung Dã chẳng qua là chỉ đệm bóng vào lưới thôi.
Diệp Kiến Bân cười lớn: - Giám đốc Cố cũng thích bóng đá à?
Diệp Kiến Bân cũng có thể tính là một nửa fan hâm mộ của bóng đá, thậm chí còn đề xuất tài trợ một đội bóng, Trương Khác nói với hắn là thà tài trợ bóng đá nữ chứ không tài trợ bóng đá nam, Dệp Kiến Bân đành thôi.
Tin tức của Hoàng Minh Sinh đúng là hơi bế tắc, từ năm 94 tới Perth làm tham tán kinh tế tới này chẳng về nước mấy, mà thương nghiệp qua lại giữa Perth và trong nước lại chẳng có là bao, hiện công tác ông ta làm nhiều nhất là tham gia hoạt động người Hoa đương địa, hiểu biết kinh tế trong nước thậm chí chẳng bằng nhân viên quản lý của công ty hải ngoại. Thậm chí còn nghĩ Thịnh Hâm và Cẩm Hồ hoàn toàn chẳng liên quan gì tới nhau.
Thương vụ Cẩm Hồ lớn cỡ nào ông ta không biết, chỉ cần biết Diệp Kiến Bân là cháu ruột phó bộ trưởng Diệp Trăn Dân là đủ.
Đương nhiên, chuyện khoáng nghiệp Hoa Hi thì Hoàng Minh Sinh cũng biết, báo nội bộ Tân Hoa xã cho đăng tình hỉnh chỉnh hợp sản nghiệp đất hiếm Trung Quốc.
Sau khi thành lập Hoa Hi, TW chỉ định Trung Dã liên hợp sản nghiệp đất hiếm địa phương, tiến hành chỉnh hợp sản nghiệp đất hiếm, định thành lập hai tập đoàn công nghiệp đất hiếm nam bắc để hoàn thành bố cục lũng đoạn sản nghiệp đất hiếm.
Còn tuyên truyền ra bên ngoài, Cẩm Hồ bị cố ý bỏ quên.
Lĩnh vực sản nghiệp năng lượng và tài nguyên cơ sở trong nước hoặc hoàn toàn đóng kín chỉ có vốn quốc hữu tiến vào, hoặc hạn chế mở cửa với vốn phi công hữu, không thể chỉ mở cửa cho một doanh nghiệp dân doanh. Quá trình tham gia kinh doanh Hoa Hi lại hết sức phức tạp, đặc thù, đương nhiên không thể công bố cho công chúng.
Hoàng Minh Sinh cũng biết tính chất không tầm thường của Hoa Hi, thầm nghĩ như vậy Cẩm Hồ phải có chỗ dựa không tầm thường. Ông ta theo thói quen nghĩ mọi việc theo mối quan hệ, suy tính xem Diệp Trăn Dân có năng lực làm được điều này hay không?