Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Phú Minh im lặng một lúc:

- Cậu xác định vụ án Đường Học Khiêm không đơn giản?

- Cô Hứa Tư kia và bí thư Đinh tựa hồ có quan hệ không bình thường.

Trương Tri Hành tiết lộ một chút.

Trương Khác nghe thấy trong điện thoại có tiếng vỗ bàn, tiếp đó là giọng Chu Phú Minh không kìm được kích động:

- Tri Hành, cậu mà về Hải Châu thì phải tiếp nhận tổ kiểm tra của tình điều tra, rồi phải giải thích cho cục công an vì sao tới nhà Tằng Kiến Hoa thì sợ sẽ không gặp được tôi. Như thế không an toàn, cậu hãy tới thẳng tỉnh thành tìm bí thư Từ Học Bình, tôi sẽ giúp cậu gọi điện thoại liên hệ trước...

Rời khỏi đường cao tốc thì đã là buổi trưa, ngồi trong xe không cảm giác được cái nóng nực bên ngoài, mọi người tìm một khách sạn ở trung tâm thành phố, đề phòng có chuyện bất ngờ, đem cuốn sổ sao ra một bản, ngay cả phim chụp cũng giao cho chú giữ, bảo chú ở lại phòng khách, sau đó mới đem điện thoại phòng khách san báo cho Chu Phú Minh.

Phải tới năm 96, điện thoại cầm tay mới có thể nói chuyện được giữa các thành phố với nhau, lúc này sang nơi khác, di động trở nên vô dụng.

Từ Học Bình là phó bí thư tỉnh ủy, bí thư chính pháp ủy, năm 99 người yêu cầu cơ quan kiểm sát tra tận gốc vấn đề của Đinh Hướng Sơn là do ông ta hạ lệnh, không biết Chu Phú Minh bỏ bao nhiêu công sức trong chuyện này, nhưng Từ Học Bình hẳn là người đáng tin cậy.

Điện thoại mãi không thấy gọi tới, mặc dù cửa phòng cũng chẳng đột nhiên bị người ta đá ra, rồi một đám cảnh sát mật tràn vào, nhưng cứ ngồi yên chờ đợi làm cho người ta lo âu bất an.

Trương Tri Hành lo cho vợ, nhưng không dám chủ động gọi điện cho đơn vị của vợ, tới tận 6 giờ tối, Lương Cách Trân mới gọi điện thoại tới, là do Chu Phú Minh báo cho cô biết số điện thoại phòng khách sạn.

Buổi trưa, Lương Cách Trân bị tổ kiểm tra gọi tới nhà khách Tây Thành tiếp nhận điều tra, tiếp đó cục công an tới soát nhà. Lương Cách Trân không về nhà, chuyện nhà bị lục soát là người khác trong cục thông báo cho. Còn nhờ Chu Phú Minh gọi điện tới nên cục công an mới không cưỡng chế câu lưu 24 giờ, hiện cô đang ở nhà đồng nghiệp.

Trương Khác thầm nghĩ nhà Đường Học Khiêm hẳn cũng bị lục soát rồi, vợ chồng ông ta chắc đang ở nhà khách Tây Thành giải thích chuyện 37 vạn gửi trong tài khoản gia đình.

Không biết Đường Thanh ra sao? Trong đầu y hiện lên khuôn mặt thanh lệ gầy gò của cô, Trương Khác lo lắm, nghĩ để cha và chú ở lại tình thành là được, mình ở lại Hải Châu, ít nhất có thể chăm sóc cho Đường Thanh.

Tới 7 giờ Chu Phú Minh mới gọi điện thoại tới:

- Nhà bí thư Từ gần đây xảy ra chút chuyện, tôi mới liên hệ được với ông ấy, có thể bí thư Từ không có ấn tượng gì tốt với cán bộ Hải Châu, đồng chí phải tới nhà ông ấy nói rõ vấn đề.

Trương Khác không hiểu lời Chu Phú Minh có ẩn ý gì, nghĩ chắc là Từ Học Bình rất nghiêm khắc với cán bộ Hải Châu.

Trương Khác và cha rời khách sạn, bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới Tân Mai Uyển của thành nam, nơi đó là khu nhà ở của quan viên cao cấp chỉnh phủ tỉnh tủy. Trương Khác và cha đứng đợi một lúc, bên trong có một thanh niên dáng vẻ thư ký đón bọn họ vào.

Người đó tay có đeo băng tang, Trương Khác lòng thắc mắc:" Nhà Từ Học Binh có ai qua đời không biết?" Thấy người đó bày ra vẻ mày lạnh lùng "người lạ chớ tới gần", y biết không nên lắm mồm.

Bóng đêm mông lung, không nhìn rõ Tân Mai Uyển rộng tới mức nào, đi qua mấy biệt thự, đều thấy rất u tĩnh, ngoài hàng rào sắt trồng nhiều cây cối rậm rạp, ngăn cản đáng kể những cặp mắt rình mò.

Theo thanh niên kia đi vào nhà Từ Học Bình, qua cái sân trồng đầy hoa cỏ, tới thẳng phòng khách chờ đợi. Từ Học Bình rất cao, tuổi chừng 60, mặt nhiều vết nám, môi dày, xương gò má cao, ánh mắt thâm thúy, thần thái nghiêm túc, gây cho người ta một áp lực lớn.

Trương Khác chú ý thấy trên giày vải của Từ Học Bình có may một khối vải gai, chẳng lẽ mình tới quấy rầy đúng lúc nhà ông ấy có người qua đời?

Trương Tri Hành khom người chào:

- Chào bí thư Từ.

- Chu Phú Minh gọi điện thoại cho tôi, nói đồng chí có tài liệu liên quan tới vụ án Đường Học Khiêm.

Giọng Từ Học Bình rất trầm, oai nghiêm làm người ta rét run:

- Tỉnh rút tinh anh từ viện kiểm sát, tòa án, sở công an thành lập tổ kiểm tra tới Hải Châu, là để tra rõ vấn đề, đồng chí có tài liệu gì sao không đưa thẳng cho tổ kiểm tra?

- Tài liệu trong tay tôi không chỉ liên quan tới thị trưởng Đường, còn liên quan tới bí thư Đinh Hướng Sơn.

Sắc mặt Từ Học Bình hòa hoãn lại một chút, ngồi xuống ghế sô pha, chỉ tay bảo cha con Trương Tri Hành ngồi xuống.

Trương Tri Hành đem bức ảnh Trương Khác chụp ở biệt thự ngói đỏ cùng cuốn sổ của Tằng Kiến Hoa đưa cho Từ Học Bình.

Từ Học Bình lật xem ảnh, lại lật cuốn sổ của Tằng Kiến Hoa, không xem kỹ, dựa vào ghế trầm tư một lát, nói:

- Không phải thành phố các đồng chí cũng phát giác ra vấn đề của tập đoàn Tân Phong, phái tổ kiếm tra xuống mấy lần sao? Vấn đề có thể tra rõ hay không, cần có thời gian, không được tùy tiện nghi ngờ lãnh đạo thành phố. Tấm ảnh này thì nói lên được vấn đề gì? Cho dù có nghi vấn cũng có thể phản ánh với ban nghành có liên quan, không nên tùy tiện tống lên trên, làm việc gì cũng phải có trình tự...

Ngữ khí của Từ Học Bình làm lòng người ta không khỏi nguội lạnh, ông ta quay sang nói với thư ký:

- Tiểu Lý, cậu gọi điện thoại xem đồng chí viện kiểm sát có ai trực ban không, đưa cả người lẫn tài liệu cho đồng chí viện kiểm sát xử lý.

- Bí thư Từ.

Trương Tri Hành thấy Từ Học Bình không đếm xỉa tới, trong lòng vừa hoảng sợ vừa nóng nảy:

- Tôi và thị trưởng Đường công tác với nhau hơn mười năm, tôi rõ con người của ông ấy.

Từ Học Bình rất bực mình, không nghe ông nói xong đã phất tay cắt ngang:

- Đường Học Khiêm có phạm sai lầm hay không, không phải do đồng chí quyết định, tổ kiểm tra đang điều tra, còn chưa có kết luận, có sai lầm, quốc pháp khó tha, không có sai lầm, sẽ có đãi ngộ công bằng với đồng chí ấy. Vấn đề của tập đoàn Tân Phong rốt cuộc có cần tỉnh nhúng tay vào không thì cần thời gian thảo luận, không phải đồng chí nói là làm theo được... Còn nữa, trước khi Đường Học Khiêm cải tạo tập đoàn Tân Phong thì không có chuyện gì, vừa cải tổ thì liên tiếp xảy ra chuyện, tin đồng chí hay là tin con mắt của quần chúng đây?

Phải nói những lời phía trên của Từ Học Binh hoàn toàn là giọng điệu quan liêu công thức hóa, làm người ta thất vọng, còn lời phía sau cho thấy ông ta có ấn tượng rất xấu với Đường Học Khiêm, làm người ta tuyệt vọng.

Từ Học Bình nói xong là đứng dậy đi ngay, thư ký gọi điện thoại rồi ngồi về chỗ, giám thị không cho cha con Trương Tri Hành lén rời đi.

Những chứng cứ này nếu không có một nhân vật mạnh mẽ thúc đẩy cả quá trình điều tra mà dựa vào một trình tự quan liêu công tác thì đợi tới tết Ma rốc cũng chẳng xong.

Từ Học Bình đã bảo bọn họ đưa tài liệu cho viện kiểm sát tỉnh, vậy là không thể thoát thân đi tìm lãnh đạo khác của tỉnh nữa rồi, Trương Tri Hành không biết ngã rẽ từ chỗ nào khiến hiện giờ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

- Chú Tiểu Lý, nhà bí thư Từ ai qua đời thế?

Trương Khác nhớ Từ Học Bình gọi thanh niên này như thế, ỷ vào dẻo miệng hỏi hắn.

Lý Nghĩa Giang chỉ con hai cha con này là cán bộ bình thường lên tỉnh phản ánh vấn đề, trước đó lại có thị trưởng Hải Châu đánh tiếng, nên không thù địch gì, thấy Trương Khác hỏi, liền trả lời:

- Con trai bí thư Từ mấy ngày trước gặp tai nạn xe cộ qua đời, tai nạn xảy ra ở thành phố Hải Châu, không biết quan viên Hải Châu quản lý giao thông kiểu gì?

Chẳng trách tâm tình Từ Học Bình lại tệ như vậy, Trương Khác thông cảm với ông ta, nếu cho y đủ quyền lực, chỉ e y khiến quan viên chính phủ Hải Châu phải cuốn xéo về nhà hết.

Cha không hay biết gì tin tức này, hoặc là ở Hải Châu chẳng mấy ai biết chuyện này, hoặc là cha hoàn toàn bị đồng nghiệp trong chính phủ thành phố cô lập rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK