Diệp Kiến Bân thể hiện kiến thức và am hiểu sâu rộng về tình thế kinh tế ĐNÁ khiến Nick Leeson đồng ý cho hắn trực tiếp tham dự.
Có điều quỹ đã vận hành gần một tháng người góp vốn nhiều nhất mới lộ diện, Nick Leeson rất ít gặp chuyện này, cùng ít nghe nói.
Trương Khác và Nick Leeson trò chuyện đơn giản qua loa, chủ đề mọi người quan tâm lại không hề nhắc tới, đến khi Thịnh Hạ tới nơi liền kết thúccuộc trò chuyện.
Trong khách sạn Bán Đảo, trừ Nick Leeson ra còn có hai trợ thủ của hắn,một phụ trách thu thập tài liệu, một phụ trách phân tích tài liệu, cuốicùng do Nick Leeson đưa ra phán đoán chỉ huy 6 giao dịch viên ở thịtrường ngoại hối Singapore tiếng hành giao dịch.
Nhà ăn và quán bar trong khách sạn Bán Đảo có thể nói là nơi sang trọngnhất, cao nhã nhất Hong Kong, nhiều ngôi sao Hong Kong thích tới đây ăncơm. Chung Sở Hồng, Trương Mạn Ngọc là khách quen ở nơi này, Đường Thanh rất mê Trương Mạn Ngọc, liền thúc giục Trương Khác xuống lầu thử vậnmay.
Trương Khác vừa cùng đám Đường Thanh đi qua bình phong trước nhà ăn,liền nghe thấy đằng sau có tiếng nói quen quen, quay đầu nhìn lại mắtthiếu chút nữa lọt ra ngoài.
- A...
Tạ Tử Gia nhìn thấy Trương Khác vui mừng reo lên, buổi sáng cô thi xongcũng bay thẳng tới Hong Kong, thiếu chút nữa cùng chuyến bay với TrươngKhác.
Anh chàng câm đẹp trai lái xe Volvo S40 với tốc độ con rùa trên đườngcao tốc để lại ấn tượng rất sâu trong cô, thi thoảng còn hồi tưởng lạivới Trần Tĩnh, nhưng Trần Tĩnh chỉ cười.
Không ngờ cách hai năm rồi lại gặp nhau ở đây, Tạ Tử Gia vừa định lêntiếng hỏi, thì nhớ ra đây là "người tàn tật" đưa tay khua lung tung,cũng chẳng hiểu cô ta "nói" cái gì.
Đường Thanh đang ôm cánh tay Trương Khác, nhìn cô gái này phán ứng thật kỳ lạ, thắc mắc:
- Cô ấy làm gì thế, cô ấy bị câm à?
Khi nói chuyện còn đặc biệt quay đầu đi, sợ cô gái kia nhìn thấy khẩu hình của mình, tổn thương lòng tự tôn.
Nghe Đường Thanh nói câu này, mặt Tạ Tử Gia tái đi.
Không ngờ lại gặp nhau ở đây, Trần Tĩnh chỉ biết cười ngượng ngập:
- Mọi người cũng ở khách sạn Bán Đảo à?
- Đúng thế, khéo quá, tôi chữa khỏi bệnh rồi, cô không kể cho Tạ gia tiểu thư sao?
Trương Khác mỉm cười, nhìn khuôn mặt âm trầm như trời sắp mưa của Tạ Tử Gia:
- Các cô cũng tới đây ăn cơm à?
Trần Tĩnh định nói gì đó nhưng bị Tạ Tử Gia giật áo, đành xin lỗi theoTạ Tử Gia rời khỏi nhà ăn, vào thang máy về tới phòng, Tạ Tử Gia mớithét lên:
- Thật đáng hận, dám lừa người ta hai năm... Tức chết đi, chị cũng lừa người ta...
Hung dữ nhìn Trần Tĩnh:
- Mau nói cho em biết, y rốt là ai, bà cô tức chết mất thôi...
Trần Tĩnh không nhịn được cười, cô nghe nói Trương Khác định vào ĐH Đông Hải, còn nghĩ nếu Tạ Tử Gia gặp Trương Khác sẽ ra sao, không ngờ chạmmặt nhau ở đây.
Trần Tĩnh còn chưa trà lời thì Tạ Tử Gia lại thét lên:
- Là y? Em biết rồi, nhất định là tên khốn kiếp đó.
Tóm lấy gối dựa trên ghế sô pha định xé ra cho hả giận, nhưng xé không nổi, liền vứt hết về phía cửa sổ.
- Em đoán là ai?
Trần Tĩnh ngạc nhiên, sao Tạ Tử Gia có thể chớp mắt đoán ra được thân phận của Trương Khác.
Thấy Trần Tĩnh cười vui như thế, Tạ Tử Gia vừa bực mình vừa buồn cười,gào thét quăng đồ một hồi, kiệt sực ngồi phịch xuống ghế sô pha, hai cái chân trắng như tuyết gác lên thành ghế:
- Chị hình như có vẻ rất thân quen với y, y chính là đại địch số một của Lục ca, chị không sợ anh ấy biết sẽ ghen à?
- Chị quen thân cậu ta khi nào?
Trần Tĩnh che dấu, có điều cũng tò mò:
- Sao em đoán ra được, chị nghĩ không ra.
Tạ Tử Gia hậm hực nói:
- Có gì khó đoán đâu, đoán được là đoán được thôi, ai bảo chị ngực to não nhỏ, không nói cho chị biết.
- Hừ, em não to không ngực thì ghê lắm à?
- Tức chết đi, không cho chị chê em ngực nhỏ, em còn chưa phát triển mà thôi...
Tạ Tử Gia nhảy dựng lên, đưa tay ra bóp ngực Trần Tĩnh:
- Còn dám cười em nữa không?
Trần Tĩnh ré lên tránh đi.
Hai cô gái la hét đuổi nhau hồi lâu trong phòng, Trần Tĩnh thở hồn hển nằm vật ra giường:
- Còn muốn tới nhà ăn ngắm cảnh đêm không?
- Đi để cho tên khốn kiếp đó cười cho à?
Tạ Tử Gia cứ nhớ tới nụ cười đầy tà khí đó là muốn điên:
- Chúng ta lập tức chuyển khỏi đây, cả đời không gặp lại tên đó là tốt nhất.
Trần Tĩnh thích thú nói:
- Anh ấy hình như cục vào ĐH Đông Hải đấy.
- Y bị điên à, có nhiều tiền thế đi học làm gì?
Tạ Tử Gia đứng bật dậy la hét như lên cơn thần kinh:
- Không được, em phải về Huệ Sơn xin sang Ý du học, tên khốn kiếp này cả đời không gặp lại là tốt nhất.
- Tùy em thôi.
Trần Tĩnh nằm trên giường thở, bầu ngực phập phồng mời gọi, một bên áobị Tạ Tử Gia kéo lệch lộ ra cả mảng ngực trắng xóa, đáng tiếc cảnh đẹpnày không có nam nhân nào có phúc được thấy:
- Em không sợ cô đơn thì cứ đi du học.
- Cô gái bên cạnh y là ai?
Tạ Tử Gia lăn tới bên người Trần Tĩnh, gối đầu lên ngực cô, còn chưa đợi Trần Tĩnh trả lời đã lim dim mắt nói:
- Trần Tĩnh, ngực chị mềm quá, đã cho Lục ca bóp chưa?
- Đồ điên!
Trần Tĩnh đẩy Tạ Tử Gia ra:
- Đó là bạn gái của Trương Khác, vừa thông minh lại xinh đẹp, nếu em vào được ĐH Đông Hải sẽ thành bạn của cô ấy...
Trần Tĩnh không biết Đường Thanh nộp đơn vào ĐH Hong Kong.
- Ấy, nếu vậy sáng nay bọn họ cũng thi.
Tạ Tử Gia lật người lại chống tay lên chăn:
- Thi xong một cái bọn họ bay tới Hong Kong ngay, thời gian tựa hồ rất gấp, chị nói xem bọn họ gấp gáp tới Hong Kong làm gì?
Trần Tĩnh quay mặt đi:
- Vừa rồi bị em nói ngực to não bị, bị tổn thương rồi, em từ từ mà nghĩ đi.
Cô luôn tự tin về dung mạo lẫn trí thông minh của mình nhưng trước mặtTạ Tử Gia, cô cứ cảm thấy mình như con ngốc, không theo kịp lối suy nghĩ nhảy cóc với tốc độ tên lửa của Tạ Tử Gia, may cả hai thân thiết nênchẳng tới mức bị tổn thương.
- Y nhắm vào đồng Bạt.
Tạ Tử Gia ngồi bật dậy, dùng một giọng nói rất chắn chắn:
- Chị cứ đợi đi, em nói không sai đâu, kinh tế Thái Lan không chống nổinữa, mọi người đều ngửi thấy mùi máu tới ăn tiệc rồi, y cũng định thừalúc cháy nhà hôi của.
- Có thể...
Trần Tĩnh không thể khẳng định mục đích của Trương Khác, do dự nói.
Trung tuần tháng sáu đợt tấn công thứ hai của các quỹ đầu cơ quốc tế bịchính phủ Thái Lan đánh lui, nhưng kinh tế trong nước trượt dốc nghiêmtrọng, địa ốc, chứng khoán có dấu hiệu sụp đổ.
Những người trước kia khinh bỉ quan điểm của Diệp Trăn Dân đều phải quay đầu lại xem bài viết một năm trước của ông, huống hồ là Cẩm Hồ, ThịnhHâm.
Diệp Trăn Dân một tuần trước tới Hong Kong kiêm luôn thân phận phó chủnhiệm văn phòng TW trú tại Hong Kong, có thể thấy chính quyền Hong Kongcùng cao tầng trong nước rất cảnh giác với tình hình ĐNÁ.
Trần Tĩnh lần này tới Hong Kong là để khảo sát mức độ tổn hại của KhoaVương có thể gặp phải ở thị trường ĐNÁ, điều an ủi duy nhất là cổ phầncủa bọn họ ở Cty hải ngoại đã giảm xuống 15%, nhớ lại lời nhắc củaTrương Khác hồi tháng ba, trong lòng Trần Tĩnh có chút cảm giác ấm áp.
Cát gia nghiệp lớn thế lớn, năng lực chống chịu cũng cao, nhưng thịtrường đầu đĩa ở ĐNÁ thu hẹp mạnh, Khoa Vương cũng chịu ảnh hưởng.
Còn về phần đám cá mập tài chính mua dao múa dĩa chuẩn bị làm thịt đồng Bạt thì Trần Tĩnh cảm thấy cách mình quá xa.
Trần Tĩnh không hứng thú mấy với thị trường chứng khoán, cô chỉ học kiến thức cơ bản thôi, không hề nghiên cứu sâu.
Nhưng Tạ Tử Gia là một quái thai, cũng là do kết quả Tạ Hán Tĩnh bồidưỡng tử nhỏ, tới tháng ba năm nay, ông ta mới đóng băng tài khoản chứng khoán của Tạ Tự Gia, để cô bé chuyên tâm thi cử.
- Mau, đi tìm tên đó với em.
Tạ Tử Gia lại nhảy bật xuống giường, kéo cánh tay trắng nõn của Trần Tĩnh.
- Em không thích người ta cơ mà.
Trần Tĩnh thắc mắc:
- Chẳng lẽ em hi vọng người ta nói cho em ý đồ thực sự sao?
- Chị đừng quan tâm, đi với em là được.
Trần Tĩnh đành mặc Tạ Tử Gia kéo xuống nhà ăn, không tìm thấy đám Trương Khác, hỏi phục vụ mới biết hết chỗ, đám Trương Khác tới chỗ khác ănrồi, Trần Tĩnh chẳng có tâm tình điên cùng Tạ Tử Gia, định kéo cô ta vềphòng....