Tịch Nhược Lâm không ngờ Trương Khác lúc này nhàn nhã tới đây đánh tennis.
- Á.
Đỗ Phi đón hụt cú vợt sát biên của Tôn Tĩnh Mông, Tịch Nhược Lâm đang giật mình vì thấy Trương Khác, không để ý quả bóng nảy lên đập vào vai, lực rất mạnh, làm cô ta hét lên.
Tịch Nhược Lâm đau đớn ôm vai, tức giận quay lại, Tôn Tĩnh Mông thấy đánh trúng người, ném vợt xuống, chạy qua lưới, quan tâm hỏi:
- Xin lỗi, bị đánh trúng vào đâu rồi?
Tịch Nhược Lâm cũng rất xinh đẹp, nhưng thua xa Tôn Tĩnh Mông ở sức quyến rũ, lúc này ngay cả mấy nam sinh đi cùng cô ta cũng chuyển hết ánh mắt lên người Tôn Tĩnh Mông.
- Chủ nhiệm Tịch tới đánh cầu à?
Đỗ Phi chống vợt hỏi.
Tôn Tĩnh Mông thấy Tịch Nhược Lâm ôm vai, biết là không có gì đáng ngại, nghe Đỗ Phi nói thế, lại đưa tay kéo áo Trương Khác, dí sát mặt y hỏi:
- Ai đấy, sao anh toàn trêu chọc vào mỹ nữ thế hà?
- Trợ lý chủ nhiệm khóa của chúng tôi, tôi làm gì có gan chọc vào? Chẳng bằng chọc vào cô!
Trương Khác ghé sát vào bên tai Tôn Tĩnh Mông nói nhỏ.
Tôn Tĩnh Mông cảm thụ hơi thở nóng hổi của Trương Khác phả vào tai, cười khúc khích, quay sang cười với Tịch Nhược Lâm:
- Xin chào, tên nhóc Trương Khác này nghịch ngợm lắm, nhất định gây không ít rắc rối cho cô.
Tôn Tĩnh Mông không biết Tịch Nhược Lâm, nhưng Tịch Nhược Lâm nhận ra Tôn Tĩnh Mông là chủ nhân 1978, dù những người thi thoảng mới tới 1978 cũng đều biết Tôn Tĩnh Mông là sinh viên Học viện Âm nhạc.
Thấy Tôn Tĩnh Mông và Trương Khác ghé sát tai nhau trò chuyện, thần thái thân mật, trong mắt Tịch Nhược Lâm thấy có ít nhiều thành phần ám muội trong đó,
Tịch Nhược Lâm quan sát hai người họ, phải thừa nhận Tôn Tĩnh Mông vô cùng xinh đẹp, cô gái xinh đẹp thấy cô gái xinh đẹp hơn mình, trong lòng sẽ không cảm thấy thoải mái.
Liếc nhìn Trương Khác, nhớ tới chữ viết trên quả bóng treo ở chính tại nơi này, thầm nghĩ chắc chắn không phải trùng tên, tên này không phải thứ tử tế gì.
Thế nên chỉ cười lãnh đạm đáp lại sự nhiệt tình của Tôn Tĩnh Mông, không nói gì đã đi.
- Thật lạnh lùng.
Nhìn mấy người Tịch Nhược Lâm đi tới sân trong cùng, Tôn Tĩnh Mông đổ vấy trách nhiệm cho Trương Khác:
- Nhất định là anh chọc giận tiểu mỹ nhân này rồi.
- Các cô đều nhiều tuổi hơn tôi đó, tôi có tư cách gì gọi là tiểu mỹ nhân.
Trương Khác vẫy tay gọi Đỗ Phi về nghỉ.
- Anh là ông chú trung niên mà, vừa rồi còn thấy ánh mắt đảo qua đảo lại đùi người ta.
- Hả, xa thế mà cô cũng nhìn thấy à?
- Không cần nhìn cũng biết.
Tôn Tĩnh Mông vừa nói, vừa kéo áo xuống che chân đi:
- Lạ gì mấy ông chú trung niên bỉ ổi.
Đỗ Phi cười khùng khục, cầm lấy co ca uống, nói:
- Ông chú trung niên ở ĐH Đông Hải không phải ít.
Đánh mặt về phía Tịch Nhược Lâm, phía cô ta phát cầu đã có mấy người dán sát mặt vào lưới sắt, chỉ đợi lúc cô ta cúi xuống nhặt cầu, Đỗ Phi nhét vợt cho Trương Khác:
- Vừa rồi đánh bóng sang đó, tao đi nhặt.
- Cái thằng này...
Trương Khác lắc đầu, lúc này còn nói bóng bay đi thì khỏi cần nhặt, giờ cũng muốn nhìn quần lót Tịch Nhược Lâm lúc nhặt bóng.
- Đám đàn ông các anh giống nhau hết.
Tôn Tĩnh Mông nhớ lại Trương Khác từng yêu cầu cô mặc váy đánh bóng, vừa xong chơi có hơi mệt, rất tự nhiên dựa vào vai Trương Khác uống co ca:
- Đám con trai đều háo sắc thế à?
- Các cô gái không háo sắc sao?
Trương Khác hỏi lại.
- Không bằng các anh.
- Núi lửa dưới băng mà thôi.
Trương Khác cười dí dỏm:
- Nhìn Tịch đại mỹ nhân là biết, quan trong là có người làm tan chảy lớp băng của cô ta.
Từ lúc khai giảng tới nay, Tôn Tĩnh Mông bị ép ở trong túc xá, ở đó không có phòng tắm hoa sen, nên cô theo về phòng Trương Khác tắm rửa.
So với hôm qua thì nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, Tôn Tĩnh Mông mặc váy quá mỏng, hỏi Trương Khác có gì cho mình mặc không.
Trương Khác phát hiện ra Tôn Tĩnh Mông rất thích mặc y phục kiểu nam, nhớ lại lúc ở Hong Kong cũng thế, phải thừa nhận cô mặc như vậy cực kỳ gợi tình, liền lấy một chiếc sơ mi ném cho cô.
Tôn Tĩnh Mông đi tắm, còn Trương Khác ngồi nghe Đỗ Phi nói.
- Đã lâu lắm rồi tao chưa cho ý tường nào rõ ràng. Chuyện mày làm, tao nghĩ đã thấy khó, đó không phải là con đường tao có thể đi, à, không phải là tao coi rẻ mình, biết đâu lúc nào đó tao lại sáng ra...
Nghe Đỗ Phi thổ lộ suy nghĩ, Trương Khác nghĩ tới mình cũng có thời kỳ tương tự, Đỗ Phi ý thức được vấn đề này đã vượt khỏi những người cùng trang lứa rồi.
- Vậy vì sao muốn mở quán nét?
- Thế nào cũng phải chọn con đường mà mình nhìn được phía trước của nó chứ.
Đỗ Phi nhe răng cười:
- Tao từ thời sơ trung đã mê chơi game, chỉ vì mẹ tao quá dữ, một lần nhìn thấy tao vào phòng game, kéo tai tao lôi ra ngoài, mày xem... Chỗ này có rách không?
Đỗ Phi nghiêng đâu ra để Trương Khác nhìn tai mình, chuyện từ thời nảo thời nào, làm gì để lại vết thương được.
- Mẹ mày đâu có giống người như thế.
Vợ Đỗ Tiểu Sơn là cô giáo cao trung yếu đuối, hàng năm được bình chọn là giáo viên ưu tú, nào giống người bạo hành gia đình, Đỗ Phi còn là người bị hại, nói thế vợ Đỗ Tiểu Sơn có thể so với bà nội của mình rồi, Trương Khác không khỏi nhớ lại tuổi thơ bi thảm.
- Không thảo luận với mày cái này.
Đỗ Phi quay lại chủ đề:
- Mùa hè này theo mày tới Hong Kong rất buồn bực, lúc mày đưa Đường Thanh, Tiểu Hạ về Hải Châu, tao đa phần vào quán nét. Dù là ở phòng cũng vào mạng, cảm thấy lên mạng mới có thể tĩnh tâm suy nghĩ, mấy thấy lạ không?
- Không lạ..
Trương Khác cũng có sở thích tới con phố huyên náo suy nghĩ vấn đề.
- Hôm nay khi đi qua quán game cảm thấy chút ấm áp, mày thấy đám đông xếp hàng không? Toàn là vào phòng máy vi tính đấy. Tao nghĩ, đại khái đây là con đường tao nỗ lực có thể đi được, mày có thấy tầm thường quá không?
- Không có, nghe động lòng lắm.
Trương Khác cười, làm một chuyển phải có cảm xúc khắc sâu mới nhạy cảm nắm bắt được phương hướng chuẩn xác, thế gian này con đường kiếm tài phú có ngàn ngàn vạn vạn, con đường khác chỉ định cho Đỗ Phi, chắc gì hắn đã đi được.
Đỗ Phi tắm rửa thay y phục xong, cả ba tới nhà ăn nhân viên ăn cơm, vừa khéo gặp nhóm Tịch Nhược Lâm, cô ta ngồi sau lưng một nam sinh, nhưng không giống một cặp.
Trương Khác bảo Đỗ Phi đi chậm lại, nhìn mép váy thi thoảng bị gió thổi bay lên của Tịch Nhược Lâm, đi qua túc xá nữ, còn thấy cô ta chỉ quá bỏ buộc ở lưới sát, bảo nam sinh kia tháo xuống cho mình.
- Quả bóng viết gì thế?
Tôn Tĩnh Mông nhìn không rõ lắm, hỏi:
- Ai biết được, hay là cô xuống xe xem sao?
Trương Khác đề nghị hết thức thuần khiết.
- Không rảnh.
Tôn Tĩnh Mông ngoài váy mặc thêm áo sơ mi, ống tay áo dài quá lòng bàn tay, ôm lấy hông Trương Khác, muốn áp mặt vào lưng y, lại sợ Trương Khác được nước lấn tới, hỏi:
- Mượn lưng của anh dựa một chút nhé, không được có suy nghĩ đâu đấy.
- Cô trả tiền thì không có suy nghĩ khác, muốn hưởng thụ phục vụ miễn phí thì đừng mơ.
Trương Khác cười lớn.
Tôn Tĩnh Mông đưa tay sờ tấm lưng gầy gò của Trương Khác:
- Thế này mà còn muốn thu phí à?
Tới cửa nhà ăn Tịch Nhược Lâm mới phát hiện đám Trương Khác đạp xe đằng sau, bọn họ tới hơi muộn, chỉ có hai cái bàn trống kề sát nhau, Tịch Nhược Lâm không muốn, nhưng đám bạn cô ta rất sẵn lòng ngồi cạnh mỹ nữ nóng bỏng hơn cả Tịch Nhược Lâm.
Tên nam sinh cao lớn chở Tịch Nhược Lâm đi lấy thức ăn cùng Trương khác và Đỗ Phi, hỏi:
- Cậu chính là Trương Khác à?
- Ừ!
Trương Khác gật đầu.
Tên nam sinh đó không nói thêm, giống cái kiểu lãnh đạo cao hứng lên nói chuyện với cấp dưới một câu rồi bỏ đó.