Hồn đảo không rộng, nhưng bơi đua quanh nó một vòng cũng đủ mệt, Trương Khác bò lên bở thờ như chó thở, lúc này Tôn Tĩnh Mông đã đứng trên sàn gỗ cầm khăn lau đầu, cười nhạo: - Này, còn sức để cưỡng bức em không vậy?
Khiêu khích, đây tuyệt đối là khiêu khích, Trương Khác thình lình nắm lấy cổ tay Tôn Tĩnh Mông, ôm cơ thể nhỏ nhắn mê người của cô trong lòng, đè chặt hai tay làm cô không có sức phản kháng, hôn lên cánh môi ướt át, từ từ hôn xuống chiếc cổ thiên nga ngọc ngà, hôn cho Tôn Tĩnh Mông nhũn người, ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp, khiến cho hai tai cô đỏ ửng lên, ráng hồng lan xuống cổ rồi toàn thân..
Đôi tay Trương Khác vuốt dọc theo tấm lưng thon thả của Tôn Tĩnh Mông, đôi tay chiếm lĩnh toàn bộ hai cặp mông tròn trịa của cô, lúc thì bị nhẹ nhàng mơn chớn, khi thì xoa nắn, rồi dùng sức vần vò, bị nắn ra ngoài, rồi lại ép vào trong, cách lớp quần bơi mà ra sức trêu đùa, rồi lại như muốn thăm dò phần tận cùng mềm mại của nữ nhân. - Ưmm… Tôn Tĩnh Mông rên lên như con mèo cái, tay vòng quanh cổ y, đôi môi đói khát tìm lấy môi Trương Khác, cuốn lấy đầu lưỡi của y, dục vọng không còn kìm chế nổi toàn thân run lên từng chập.
Con gái nhà người ta nhiệt tình như thế, Trương Khác làm sao có thể chịu thua kém, vòng tay ra sau lưng tìm cách cởi áo bơi của cô, nhưng Tôn Tĩnh Mông đột nhiên tỉnh lại giữ chặt lấy áo bơi, không cho Trương Khác nổi thú tính cởi ra, trong hồ còn có những người khác đang bơi, mặc dù cách rất xa, nhưng nếu bị y cởi đồ, thế nào cũng có người được chiêu đãi miễn phí.
- Chúng ta vào trong nhé? Trương Khác môi mơn chớn vành tai Tôn Tĩnh Mông, gạ gẫm:
- Ừ. Tôn Tĩnh Mông dùng giọng mũi đáp, người không còn chút sức nào, gần như ngã trong lòng Trương Khác, hai tay vòng quanh cổ y: - Nhưng không được cưỡng bức người ta. Giọng ngọt ngào êm ru làm linh hồn Trương Khác như thoát khỏi thân xác, bụng dưới hai người dán sát vào nhau, tạo nên sức dụ hoặc cực lớn, Tôn Tĩnh Mông tất nhiên cảm nhận được phản ứng rõ rệt của Trương Khác: - Anh mà cưỡng bức em, người ta sẽ nhận ra đấy, để em dùng tay giúp anh.
- Không được, em phải dùng cái này. Trương Khác nâng cằm Tôn Tĩnh Mông lên, tay đặt cặp môi hồng của cô, dứt khoát nói:
Tôn Tĩnh Mông dùng tay bóp chặt cái cột dựng đứng đó, mắt trợn lên, nhưng cũng không nói không đồng ý, đột nhiên Trương Khác hét một tiếng, bế thốc lên chạy vào trong nhà, vừa đặt Tôn Tĩnh Mông nằm xuống giường thì cô nàng đột nhiên ngồi bật dậy, kéo y ngã lăn ra giường ngồi đè lên người Trương Khác vừa hôn cuồng loạn vừa cởi quần bơi của Trương Khác.
Mặc dù biết nha đầu này rất to gan, suy nghĩ cũng khác thường, nhưng hành động bạo dạn quá mức này vẫn làm Trương Khác bất ngờ, mồm há hốc nhìn Tôn Tĩnh Mông trượt dần từ môi y xuống dưới, đến khi chạm vào cây cột nóng rẫy kia mới ngừng lại, ngước mắt lên nhìn Trương Khác bằng ánh mắt nóng không kém, rồi cúi đầu xuống. Trương Khác hít mạnh một hơi, cảm giác ấm áp ẩm ướt bao bọc cùng chiếc lưỡi linh hoạt cuốn quanh, làm linh hồn Trương Khác như rời khỏi thân xác.
Hai bọn họ triền miên rất lâu, tới khi ánh chiều tà trải khắp mặt hồ hai người mới ngồi thuyền quay lại, ngồi trên thuyền, Trương Khác ôm vòng eo mảnh mai của Tôn Tĩnh Mông, ngắm nhìn tịch dương trên đỉnh núi, khẽ hỏi bên tai cô: - Khi nào chúng ta mới có thể thực sự làm chuyện đó?
- Vừa rồi nếu anh muốn cưỡng bức em, em cũng chẳng từ chối. Tôn Tĩnh Mông cười giảo hoạt, lại nói một câu đầy thâm ý: - Vậy phải đợi sau này rồi! Sau này có khả năng là rất lâu sau này.
Trương Khác đưa tay túm tóc, làm vẻ mặt thống khổ muốn đập đầu vào mạn thuyền tự tử, Tôn Tĩnh Mông cười khanh khách chạy ra chỗ khác, mặc y làm trò.
Buổi tối Trương Khác bảo Tần Phi Dung đón cha mẹ y lên núi ăn cơm cùng, lúc ăn tối, Tôn Tĩnh Mông mới hết sức nghiêm túc nói tới suy nghĩ của cô về tiết mục 'giấc mộng minh tinh', chuyện này cô đã suy nghĩ rất lâu rồi, phương án rất toàn diện, cứ như cả buổi chiều cô và Trương Khác ở trên núi chỉ bàn việc này, không làm gì khác. Trương Khác không phục tâm tư của các cô gái cũng không được.
Ở Đài Loan, Singapore đều có truyền thống lịch sử lâu dài ở tiết mục thi tài năng, Tôn Tĩnh Mông sau khi tới Singapore được tiếp xúc với việc dàn dựng tiết mục tương quan, đem so với kiểu bồi dưỡng và con đường trưởng thành nghệ sĩ trong nước cứng nhắc thiếu sáng tạo đúng là khác nhau rất lớn, cô muốn làm show truyền hình dài kỳ:
- Mặc dù trong nước có cuộc thi tiếng hát trẻ, nhưng tiết mục đơn điệu, sản nghiệp giải trí mang tính biểu diễn, thời thượng, thu hút rất nhiều thanh niên, bọn họ có năng lực sáng tạo, ý tưởng mới mẻ, nhưng đơn vị tổ chức chỉ biết trang trí sân khấu, chuẩn bị ban nhạc, đẩy người ta ra ngoài hát một bài là xong, còn việc tạo hình tư vấn chuyên nghiệp với người thi tài, hỗ trợ phát triển tiếp theo, đều chẳng ra sao. Tôn Tĩnh Mông trình bày nhận thức và kỳ vọng của cô về tiết mục thi tài, hỏi Trương Khác: - Anh thấy sao?
- Ý kiến của tôi là không có ý kiến, ý kiến chị Tôn ra sao? Trương Khác giang tay từ chối cho ý kiến, ai bảo cô bé này buổi chiều không cho y thỏa mãn.
- Chị tôi đương nhiên ủng hộ tôi rồi. Tôn Tĩnh Mông thở dài: - Chỉ là nếu vận hành thì mời người có kinh nghiệm sản xuất ở Đài Loan, Singapore, chỉ sợ tiết mục không qua được thẩm duyệt trong nước.
- Tiết mục biểu diễn chỉ cần không liên quan tới chính trị thì những thứ khác rộng rãi hơn một chút, không cần lo điều ấy. Trương Khác lắc đầu, hiện trong nước cũng có mô phỏng một số tiết mục nước ngoài, chỉ là chế độ thẩm duyệt trong nước quá bảo thủ, nên không khi tiết mục không được thoải mái sôi động như ở nước ngoài, dễ đi theo hướng thương mại hóa cực đoan, thành ra quá mức dung tục. Về mặt doanh lợi và thẩm duyệt thì Trương Khác tin Thế Kỷ Hoa Âm không cần chịu áp lực quá lớn, y chỉ lo xã hội hiện đại ý thức thẩm mỹ quái dị bành trướng, sẽ làm một số nghệ sĩ có thẩm mỹ quan khác thường nổi lên, y hoàn toàn không muốn nâng đỡ thứ nghệ sĩ đó. Thế Kỷ Hoa Âm hợp tác ĐTh nội địa sản xuất tiết mục thi tài, chủ yếu không phải làm sôi động thị trường trong nước, mà là muốn thông qua nó để mở rộng ảnh hưởng của Thế Kỷ Hoa Âm, đồng thời thông qua cuộc thi để tìm kiếm nghệ sĩ có tiềm năng phát triển.
Tôn Tĩnh Mông hỏi: - Sản xuất tiết mục mời xí nghiệp thành viên của Cẩm Hồ làm nhà tài trợ được không?
- Nếu các cô tự tin thành công thì sẽ không thiếu tiền tài trợ, dự toán quảng cáo của Ái Đạt năm nay tới 1.5 tỷ, trích ra một phần là đủ rồi. Trương Khác cười: - Lại còn Hương Tuyết Hải, Thịnh Hâm, Tân Quang, chỉ xem các cô có lòng tin hợp tác với xí nghiệp nào thôi.
Tôn Tĩnh Mông bĩu môi khinh bỉ: - Đợi tôi lập ra kế hoạch thư, anh sẽ biết ai phải cầu tới ai.
Vợ chồng Trương Tri Hành, Lương Cách Trân chỉ ngồi cười không nói, đợi Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông đấu khẩu chán, Trần Phi Dung mới nói mẹ Đường Thanh bị cảm, cô phải ở lại Kim Sơn chăm mẹ, ngày kia cùng tới Hong Kong.
Đường Thanh không thể tới Tân Vu, nhưng Tôn Tĩnh Mông cũng không cho Trương Khác cơ hội ở riêng bên cạnh, tới Hong Kong tham gia tiệc chúc mừng Tân Quang thành công lên TTCK, Trương Khác một là có Đường Thanh trông chừng, Tôn Tĩnh Mông lại về nhà ở, y càng không tìm được cơ hội ăn vụng.