Mục lục
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1042:





Bạch Hạ cũng không biết là trong lòng lo lắng hay là đau lòng, cô liền bá đạo nói: “Anh cũng không cho phép thức khua.”





Hình Nhất Phàm mày kiếm chau lên, anh nhếch môi cười một tiếng, cô nhóc này vậy mà lại bắt đầu quản đến anh rồi? Anh không trả lời mà lại đi về hướng thang máy.





“Anh có nghe thấy không hả? Đến tôi còn làm được không thức đêm nữa mà.” Bạch Hạ đuổi theo bóng lưng của anh nói.





Hình Nhất Phàm đứng tại cửa thang máy, nghiêng đầu nhìn cô: “Được.”





Câu trả lời này, Bạch Hạ không nhịn được nhếch miệng cười, có một loại cảm giác thành tựu.





Sau khi ăn xong bữa sáng, Bạch Hạ định đi chọn máy bộ quần áo để mặc, Hình Nhất Phàm bởi vì chuyện của vụ án, anh muốn đi tìm Trần Lương để hiểu thêm về tình tiết của vụ án.





Bạch Hạ ngồi xe của Hình Nhất Phàm đi đến trước một siêu thị.





“Cám ơn! Anh đi làm việc của anh đi!” Bạch Hạ vẫy tay với anh.





“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Hình Nhất Phàm dặn cô một câu, giống như trong mắt anh Bạch Hạ là một đứa trẻ đơn thuần dễ dàng bị bắt cóc đi vậy.





Bạch Hạ cười gật đầu: “Được! Anh đi làm đi!”





Đưa mắt nhìn xe của Hình Nhất Phàm rời đi, Bạch Hạ cũng vui vẻ xoay người đi vào trong siêu thị.





Hình Nhất Phàm đi thẳng đến trong văn phòng của công ty Trần Lương, Trần Lương cũng chuẩn bị thêm càng nhiều tài liệu chờ anh đến để thảo luận, Hình Nhất Phàm ngồi xuống, Trần Lương liền đưa một đống tài liệu đặt trước mặt anh: “Đây là những sổ sách mà chúng ta cần dùng cho vụ án này, cũng khá nhiều, cũng có gần 2 năm, Hình thiếu gia, làm phiền cậu xem qua một chút.”





“Ừm! Tìm giúp cháu một gian phòng làm việc an tĩnh là được.” Hình Nhất Phàm nhìn những văn kiện này, tỉnh táo nói.





“Có cần sắp xếp thêm hai người trợ lý giúp đỡ không?”





Trần Lương lên tiếng hỏi.





“Không cần.” Hình Nhất Phàm từ chối, lúc anh làm việc, không thích có người ở bên người quấy rầy.





Trần Lương tìm giúp anh một gian phòng làm việc an tĩnh, Hình Nhất Phàm mở máy tính của anh, bắt đầu xem tài liệu, anh có 1 loại mẫn cảm trời sinh với những con SỐ, giống như cả đời này thích hợp kết bạn với con só.





Thời gian bắt tri bất giác trôi qua, Hình Nhất Phàm viết văn kiện, bỗng dưng, anh nghe thấy ngoài cửa sổ kính phía sau lưng truyền đến tiếng mưa, anh không nhịn được ngắng đầu lên, chỉ nhìn thấy thề giới bên ngoài cửa sổ, đã là cảnh mưa rơi như chút nước.





Trong đầu Hình Nhát Phàm, lập tức nghĩ đến Bạch Hạ bị anh để lại ở trước cửa siêu thị, mưa lớn như vậy, chắc là cô vẫn đang ở trong siêu thị!





Nhưng lại không may là, lúc này Bạch Hạ đã đi ra khỏi siêu thị, cô chờ xe buýt về nhà, nhưng mưa lớn như vậy, cộng thêm có nhiều người đang đợi, chuyền xe mà cô đợi vẫn chưa đến, lúc này cô đang đứng ở trạm xe bus bị người muốn lên xe chèn đến chèn lui, khiến cho thân hình thon thả của cô bị mưa ướt.





Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng điện thoại của mình vang lên, cầm lên nhìn, không nhịn được cảm thấy vui mừng, là Hình Nhất Phàm gọi đến.





“Alo!” Bạch Hạ có chút luống cuống tay chân nghe máy, bởi vì hôm nay cô mua hết một lần nên mua quá nhiều, ít nhất là 5 túi đựng quần áo nên cô nghe điện thoại cũng có chút không tiện.





“Cô đang ở đâu?” Giọng tràm thấp của Hình Nhất Phàm từ kia đầu dây bên kia truyền đến.





“À… Tôi đang ở trạm xe buýt!” Nói xong, Bạch Hạ bởi vì bị một người chen vào, nên cô dẫm lên người đứng phía sau, cô quay người nói xin lỗi với người ở phía sau: “Thật xin lỗi… ấy… đừng chen nữa…”





Vừa nói, Bạch Hạ còn nhắc nhở người phía trước, bởi vì cô cũng sắp bị chen ra chỗ màn mưa rồi.





Hình Nhất Phàm nghe thấy giọng nói chật vật của cô, giọng anh liền có chút lo lắng: “Ở trạm xe buýt nào?”





Bạch Hạ ngắng đầu nhìn xung quanh nói: “Là trạm xe buýt ở ngay trước cửa siêu thị, không sao, xe của tôi cũng sắp đến rồi, anh làm xong việc chưa?”





“Ở đó tránh mưa đi, chờ tôi đến.” Giọng Hình Nhất Phàm kiên định truyền đến.





“Hả? Anh muốn đến đây à? Không cần đâu, mưa to lắm, đừng đến đây.” Bạch Hạ nhanh chóng khuyên.





“Tìm chỗ tránh mưa đi.” Hình Nhất Phàm lại nói xong một câu ra lệnh này, liền cúp máy.





Bạch Hạ ngây ngốc cầm điện thoại, lẽ nào ý của anh là anh vẫn sẽ đến hay sao?





Bạch Hạ nhình cảnh mưa như trút nước kia, xe ở trên đường đều đang điên cuồng lao đi trong mưa, cũng có những chiếc xe đang bò với vận tốc của rùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK