Không Còn Cách Nào Chấp Nhận Dưới ánh đèn pha lê, ngồi trên sofa Hình Liệt Hàn cởi áo sơ mi lộ ra cả người, đường nét hoàn mỹ, gợi cảm, vòng eo săn chắc, cơ ngực cơ bụng từng từng múi rõ rệt, thân hình đẹp đến nỗi khiến người ta chảy máu mũi, chỉ là những vết sưng bằm trên lưng và cánh tay rõ ràng trông thấy.
Đường Tư Vũ lấy hộp thuốc ra, gương mặt trắng nõn của cô bỗng nhiên đỏ rực lên, tối nay người đàn ông này đã biểu hiện ra sự dũng cảm của mình, thế nhưng bây giờ trước mặt cô anh lại tỏ ra yếu đuối.
Đường Tư Vũ bước tới cạnh anh, nhìn ba vết tích rõ rệt trên lưng anh, cô liền cảm thấy thương xót.
“Để tôi bôi thuốc cho anhl” “Đợi anh đi tắm qua đã rồi hãy bôi!” Nói xong, Hình Liệt Hàn nhìn sự lo lắng của cô, miệng anh bỗng dưng nở một nụ cười thầm vui mừng.
Đường Tư Vũ ngồi trên sofa đợi anh tắm, không lâu sau, phần thân dưới của Hình Liệt Hàn mặc một chiếc quần ngủ. Người đàn ông vừa tắm xong kia dường như lộ ra khí chất hoang dã khó tả.
Đường Tư Vũ đứng dậy, Hình Liệt Hàn liền đến bên cô rồi ngồi xuống, từ trong hộp thuốc anh lấy ra một bình rượu thuốc: “Bôi bình này lên cho anh.” Đường Tư Vũ gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, cô đổ ra lòng bàn tay rồi xoa lên vết bằm trên lưng anh.
Hình Liệt Hàn cảm thấy lực của cô quá nhẹ, giọng anh khàn khàn nói: “Dùng lực một chút đi!” Đường Tư Vũ chỉ có thể dùng một chút sức lực xoa xong thuốc trên lưng. Cô bước tới trước mặt anh, bắt đầu xoa vết thương trên cánh tay cho anh.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy trắng với thiết kế chiết eo khiến tôn lên thân hình vừa mảnh mai vừa tinh xảo. Lúc này, cổ áo cô có hơïi rũ xuống vì cúi đầu xuống bôi thuốc cho anh.
Từ hướng nhìn của người đàn ông này, anh thấy cảnh tượng mê hoặc trên cổ áo cô, một vật chói lóa khiến cổ họng anh thắt lại, đến đôi mắt cũng trở nên thần bí, qua đó một ý nghĩ ham muốn đen tối hiện lên rõ rệt.
Đường Tư Vũ đang xem xoa anh có đau không, nào biết rằng ngước mắt lên thì thấy ánh mắt người đàn ông này đang nhìn cổ áo cô, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Cô lập tức đứng dậy, che cổ áo lại, có chút ngượng ngùng: “Nhìn cái gì!” Hình Liệt Hàn cười thích thú: “Cũng đẹp đấy!” Mặt Đường Tư Vũ đỏ bừng: “Lưu manhl” Hình Liệt Hàn bị mắng nhưng không hề cáu giận, ngược lại anh còn nhếch mép lên cười một cái: “Điểm nào của anh giống lưu manh?” Đường Tư Vũ nhìn gương mặt của anh, cô không biết nên phản bác thế nào, người đàn ông này thực sự không giống lưu manh, lưu manh mà như anh ta, nếu bị chiếm đoạt gì thì con gái cũng can tâm tình nguyện.
Có khuôn mặt, có tầm vóc, còn có một đôi mắt quyền rũ hút hồn.
Tim Đường Tư Vũ đột nhiên đập loạn lên, cô thấy cũng bôi được tương đối rồi, cô quay người thu xếp hộp thuốc, nhấc nó lên rồi lên lầu, mà khi trên xe cô toát mồ hôi lạnh, rất khó chịu, nên bây giờ nhất định phải đi tắm.
Đường Tư Vũ tắm xong rồi ngồi lên giường, cô thay một bộ đồ ngủ hoạt hình.
Bây giờ sống cùng con. Cô mua quần áo từ xưa đến nay đều rất bảo thủ.
Cô nhìn đồng hồ, tính múi giờ, lúc này cũng phải 4-5 giờ sáng ở nước ngoài, vốn dĩ cô định gọi một cuộc điện thoại cho con trai nhưng giờ này không thể đánh thức con được.
Lúc này, cô chẳng có việc gì làm, cảm thấy cổ họng hơi khô, cô muốn đi uống cốc nước rồi đi ngủ. Trong lòng cô chọt nghĩ hôm nay Hình Liệt Hàn cũng rất mệt, anh ta nhất định quay về phòng ngủ rồi.
Đường Tư Vũ cứ liên tục nghĩ,rồi tự nhiên đầy cửa ra, khi thấy dưới lầu chỉ còn một chiếc đèn tường phát sáng, không nghe thấy âm thanh gì, cô mới yên tâm xuống lầu tìm nước uống.
Nhưng cô không phát hiện đằng sau Hình Liệt Hàn cũng ra ngoài, anh mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa màu đen, dáng dài, thân hình có thể so sánh với hoàng tử quý tộc ma cà rồng, bước đi cũng rất nhẹ nhàng.
Khi anh phát hiện cửa phòng Đường Tư Vũ mở ra, anh biết ngay là cô xuống lầu, anh từng bước từng bước đi xuống, không phát ra tiếng động hơi thở nào, thực sự rất giống ma cà rồng.
Lúc này Đường Tư Vũ muốn uống một cốc nước lạnh, vì vậy cô mở tủ lạnh cúi xuống ngăn dưới lấy một chai nước khoáng, đột nhiên cô cảm thấy đằng sau lưng có tiếng động.
Cô giật mình, quay đầu lại chỉ thấy một bóng người đen kịt cách sau lưng vài mét.
“A…” Đường Tư Vũ bị dọa không hề nhẹ, dựa cả người vào tủ lạnh.
Lúc này, người đàn ông bước tới, gương mặt xuất hiện trước ánh đèn chói rọi của tủ lạnh, không phải là Hình Liệt Hàn thì là ai được nữa? “Dọa em rồi à?” Hình Liệt Hàn tự trách.
Ngực Đường Tư Vũ đập thình thịch, trợn nhìn anh: “Sao anh không phát ra tiếng, anh muốn dọa chết tôi à?” “Dọa chết em anh cũng đâu có lợi gì!” Hình Liệt Hàn khoanh tay cười nói.
“Ai nói không có lợi. Anh muốn dọa chết tôi để cướp con tôi đi.” Đường Tư Vũ tức giận phản bác.
Hình Liệt Hàn không thể tưởng tượng nỗi, liền cười lớn. Trong đại sảnh tờ mờ, cực kì mê muội, một nụ cười khó chịu vang lên.
“Cười chết anh đi.” Nói xong, Đường Tư Vũ cầm nước đá đi.
Hình Liệt Hàn nắm lấy bàn tay cô, kéo cô lại. Đường Tư Vũ trực tiếp đụng phải ngực anh, cô nhìn chằm chằm, hơi thở gấp gáp của Hình Liệt Hàn phả vào mặt cô: “Đường Tư Vũ, làm người phụ nữ của anh, thế nào?” Lời tỏ tình đột ngột này khiến tim Đường Tư Vũ đập mạnh hơn, cô ngắng đầu nhìn người đàn ông khôi ngô ấy ẩn trong ánh sáng mờ mịt, khuôn mặt anh ẩn hiện đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, nhưng đôi mắt vẫn đặc biệt sáng ngời và cuốn hút.
Nếu là lúc trước, Đường Tư Vũ sẽ từ chối nhưng bây giờ cô nuốt nước bọt vào trong: “Để sau hãy nói!” Một tay Hình Liệt Hàn ôm chặt eo cô, một tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt cô, ép cô: “Nhưng anh muốn bây giờ.” Những đầu ngón tay ấm áp xoa lên má cô, Đường Tư Vũ cảm thấy một dòng điện chạy khắp chân tay khắp người cô khiến cô bối rối quay mặt đi: “Không được!” “Tại sao không được?” Trong giọng nói của Hình Liệt Hàn có chút khàn khàn kiềm chế và cả sự nghi hoặc.
Đường Tư Vũ nhíu mày: “Chỉ là không được thôi!” “Anh sẽ rất dịu dàng!” Đường Tư Vũ nhắm mắt lại, trong đầu chỉ gợi nhớ lại đêm năm năm trước, cô hét lên chống cự thân thể này, nhưng anh ta lại vô tình, nhẫn tâm mặc kệ cô sợ hãi, ức hiếp.
Cảm giác ấy cả đời này cô sẽ không bao giờ quên, nó trở thành nỗi ám ảnh không bao giờ phai mờ được. Bây giờ cô sợ đàn ông, càng sợ hơn là những hành vi thân mật với chính họ.
Đường Tư Vũ đẩy anh ra, rồi bước lên lầu.
Sau lưng, Hình Liệt Hàn giơ tay định kéo cô lại nhưng vô ích, anh chỉ có thể nhìn bóng hình cô hoảng loạn chạy lên lầu, không dừng lại như mọi khi.
Anh khẽ thở dài, lúc này anh thực sự không có tư cách để cầu xin cô tha thứ.
Chuyện đêm năm năm trước, anh đã sai như thế nào anh hiểu rõ nhát.