Anh đứng trước gương, sây khô mái tóc đen như mực, bên dưới mái tóc đen mềm mại là khuông mặt góc cạnh, khắp nơi đều hiện lên khí chất đàn ông nam tính.
Bạch Hạ nghe tiếng nước trong phòng tắm biến mắt, tim cô không khỏi căng thẳng. Đột nhiên “kít’ một tiếng, cửa phòng tắm bị mở ra.
Hình Nhất Phàm quấn một chiếc khăn tắm bước ra, Bạch Hạ gần như theo bản năng kéo chăn lại, đồng thời lấy tay che mắt mình.
Lúc này, Hình Nhất Phàm giống như một con dã thú nhàn rỗi, anh không vội vàng thưởng thức bữa ăn của mình, vì anh biết rằng bữa ăn ngon đang ở ngay trước mắt, anh không muốn để mình trở nên thô lỗ và gắp gáp như vậy.
“Em che gì chứ? Anh là chồng của em rồi đấy, em vẫn còn không dám nhìn sao?” Hình Nhất Phàm đi đến bên cạnh bàn, thân hình cao gầy của anh dựa vào tủ, bưng cốc nước ấm lên uống.
Bạch Hạ nghe thấy vậy, cảm thấy anh nói cũng đúng, bây giờ anh đã là chồng cô rồi cơ mà, sao cô lại không dám nhìn chứ? Cô đành phải mở tay ra, nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước cánh cửa tủ màu vàng sẫm, cơ bụng rắn chắc chia thành từng múi rõ ràng của anh khiến Bạch Hạ bắt giác có chút tò mò, lại nhàm chán đếm xem rốt cuộc là sáu múi hay tám múi.
Bạch Hạ cũng cảm thán giờ phút này rồi mà cô còn nhàn hạ như vậy, đếm xong, hình như là tám múi!
Hình Nhất Phàm mang ly nước đến, ngồi xuống mép giường nói với cô: “Ngồi dậy uống chút nước đi em!”
Vừa rồi Bạch Hạ không thấy khát, nhưng không biết tại sao Hình Nhất Phàm vừa bước vào, cô liền cảm thấy cổ họng khô khốc, cô cầm chăn che người ngồi dậy, nghiêng người uống hai ngụm nước.
Ánh mắt của Hình Nhất Phàm rơi vào bờ vai thon thả của cô, anh thầm cười trộm, hóa ra cô tự quấn thành thế này là vì cô đang mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm à?
Cô mặc cho anh xem sao?
Trái tim của Hình Nhất Phàm tràn đầy thỏa mãn, Bạch Hạ tiếp tục nằm trở lại, còn kéo chăn đắp kĩ lại.
Hình Nhất Phàm thấy hành động này của cô, không khỏi nở nụ cười, đây rõ ràng là một việc nên cam tâm tình nguyện, thế mà sao lại giống như lát nữa anh sẽ bắt nạt cô vậy?
Hình Nhất Phàm đặt ly xuống xong cũng vươn tay ấn công tắc đèn, phút chốc ngọn đèn pha lê sáng chói trong phòng ngủ chính của anh tối đi, mà ánh sáng dịu nhẹ từ hai bóng đèn ngoài hành lang hát nhẹ vào phòng ngủ chính, một nửa chìm trong bóng tối, một nửa lại được đắm trong ánh sáng dịu nhẹ.
Bạch Hạ ở trên giường không khỏi hít sâu một hơi, nhìn thây Hình Nhật Phàm đang đi vê phía mình, cô lập tức chuyển người sang chỗ khác, nhường chỗ cho anh ngủ.
Hình Nhất Phàm thấy cô gái này ngoan ngoãn nhường chỗ cho anh, anh khẽ cười nhấc chăn lên nằm xuống giường, ngay khi cơ thể nặng nề của anh nằm vào thì cả mép giường đều bị trũng xuống.
Bạch Hạ không khỏi căng thẳng cắn cắn môi, trong ánh sáng tối mờ như vậy, sắc mặt của Hình Nhất Phàm hiện lên càng góc cạnh hơn, anh nghiêng người tiến lại gần cô.
“Lại đây.” Anh nói với cô bằng một giọng khàn khàn trầm thấp.
Bạch Hạ lo lắng chớp mắt, cô chỉ mới kịp nhúc nhích nửa người thì đã bị người đàn ông kéo lấy, cô ngã ngay vào trong vòng tay tràn đầy hoocmôn nam tính của anh.
Bạch Hạ thở gấp, cô ngước đầu lên, đôi mắt đen của Hình Nhất Phàm sáng rực như mắt dã thú thấy con mồi, khiến cô không dám nhìn kỹ dục vọng trong đôi mắt đen áy.
“Đừng căng thẳng, tin tưởng anh.” Hình Nhất Phàm thấp giọng an ủi, anh không muốn làm cô sợ.
Bạch Hạ đương nhiên là vô cùng căng thẳng! Cô dù sao cũng là hoạ sĩ vẽ truyện tranh, tuy rằng không có kinh nghiệm trong việc này nhưng lại có trí tưởng tượng phong phú, hơn nữa rất nhiều tiểu thuyết còn cho cô biết rằng loại chuyện này vô cùng đau đơn.
“Tin tưởng anh! Anh sẽ không làm em bị thương.” Môi của Hình Nhất Phàm nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Lúc này, Bạch Hạ nằm trong lòng anh, toàn thân nóng bỏng đến đổ mồ hôi, cả người cô thậm chí còn khẽ run lên. Có lẽ là do hai người đang dán sát vào nhau, cô sâu sắc cảm nhận được Hình Nhất Phàm. Tuy cũng không có kinh nghiệm, nhưng Hình Nhất Phàm biết mình phải làm gì để cô không cần phải chịu khổ quá nhiều, đó là phải dùng cách dịu dàng nhất, khiến cô thả lỏng tâm tình, để cô yên tâm trao cho anh.
Cằm của Bạch Hạ bị véo nhẹ, cô ngắng đầu lên, đôi môi mỏng của Hình Nhất Phàm nhẹ nhàng phủ xuống, Bạch Hạ nhắm mắt lại, trong đầu cô lúc này trồng trơn…
Cô tin anh, cho dù phải chịu đựng đau đớn như thế nào, cô cũng sẽ không chùn bước.
Đột nhiên, Bạch Hạ giật bắn người đẩy anh ra, rời đi nụ hôn của anh.
Hình Nhất Phàm lập tức sững sờ, nhìn cô chăm chú, giọng anh khàn khàn hỏi: “Sao vậy em?”
“Ừm… em không muốn ngày mai phải giặt chăn ra đâu, có thể… đổi bộ khác được không?” Bạch Hạ rất thích bộ ra này, nhưng mà đem đi giặc thì sẽ rất phiền phức!