“Có thật không? Tòa nhà cao nhất kia là của anh sao?”
Bạch Hạ hỏi, trong lòng dâng lên một cỗ phức tạp.
Gia đình anh giàu quá! Điều này dâng lên tự ti trong lòng cô.
Hình Nhất Phàm nhận ra, anh đưa tay ra đón lấy: “Dù xuất thân như thế nào, đều muốn chia sẻ với em.”
Mặc dù Hình Nhất Phàm có nghề nghiệp của chính mình, nhưng anh vẫn trực tiếp thừa kế 30% cổ phần công ty, đây là người anh trai Hình Nhiệt Hàn của anh đã chuyển nhượng năm anh mười tám tuổi, mặc dù Hình Nhát Phàm chưa bao giờ yêu cầu qua mình muốn có cổ phần.
Bạch Hạ nhẹ nhàng dựa vào trong tay anh: “Em không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần đời này an ổn an ổn.”
Hình Nhất Phàm hôn lên tóc cô: “Đời này anh sẽ chăm sóc em.”
Chuông cửa reo, bữa khuya được mang đến, bữa tối tinh tế và phong phú được đặt trên bàn cạnh cửa sổ sát đắt, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm mặc áo ngủ để thưởng thức, đó cũng là một loại thú vui khác.
Ăn xong thì nghỉ ngơi nửa giờ, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Bạch Hạ đều rất đúng giờ, ăn no xong liền buồn ngủ.
“Nhất Phàm, em ngủ trước.”
Bạch Hạ nhìn giường lớn liền muốn nằm vào.
Hình Nhất Phàm vẫn đang xem trận bóng, nhìn người phụ nữ sắp đi ngủ, anh cũng tắt TV.
“Anh ngủ với em.”
Bạch Hạ có chút xấu hỗ cũng không từ chối, cô nằm vào trước, sắp xếp áo ngủ dưới chăn bông, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hình Nhất Phàm nằm nghiêng người, cả cái giường đều chìm xuống, Bạch Hạ thì nằm nghiêng không động đậy.
Cánh tay mạnh mẽ của Hình Nhất Phàm có chút bá đạo vòng phía sau cổ của cô, Bạch Hạ đành phải trên gối trên cánh tay anh, một giây sau thắt lưng cô lại bị người đàn ông kia bá đạo ôm chặt.
Bạch Hạ bị anh dùng sức kéo, lập tức hai người đối mặt nhau.
Bạch Hạ lo lắng chớp mắt, vì vậy nghiêm mặt: “Ngủ đi!”
“Ừm! Ngủ đi!”
Đáy mắt Hình Nhất Phàm lóe lên ý cười.
Bạch Hạ nóng bừng cả mặt, bị anh ôm thế này sao có thể ngủ được?
Cô nhỏ giọng nói: “Đừng ôm, chúng ta ngủ tư thế khác đi.”
Hình Nhất Phàm dùng tay khác tắt công tắc chính bên cạnh, tất cả đèn đều tắt, chỉ để lại hai ngọn đèn ngủ lờ mờ, ánh sáng trong cả căn phòng lập tức mờ đi.
“Cứ thế này ngủ đi.”
Giọng trầm tháp của Hình Nhất Phàm vang lên, cô không thể cự tuyệt.
“Nhưng mà anh ôm em thế này thì em ngủ không được!”
Bạch Hạ nói thầm.
“Hình như em còn chưa buồn ngủ đâu. Có muốn anh giúp không?”
“Anh giúp em kiểu gì.”
Bạch Hạ nghĩ thầm, anh biết ru ngủ à?
“Chúng ta vận động một chút.”
Giọng nói của Hình Nhát Phàm như mơ hồ.
Lập tức toàn thân Bạch Hạ căng thẳng, cô vươn tay đẩy anh: “Không được! Em có thể ngủ.”
Tiếng cười của Hình Nhất Phàm trong bóng tối như thiếu đòn, đồng thời cho dù ánh sáng tối hơn nữa thì đôi mắt của anh cũng có chút bức người.