Hình Nhất Phàm ý, đáy mắt hiện ý cười, lúc này cô gái kia ôm một bó hoa rất đẹp lại gần, điểm xuyết kim tuyến, trên hoa còn có những nước sương, vô cùng trong trẻo hút mắt.
Hình Nhât Phàm trả tiên, ôm hoa hông ra ngoài, anh đi tới ghế lái, cần thận đặt hoa, chỉ lo hỏng mắt bó hoa đẹp.
Hình Nhất Phàm lập tức lao tới cửa hàng ở trung tâm của họ lam, anh không nghĩ ra muốn lấy cái gì, anh đi dọc cửa hàng để chọn, phút chốc thấy một cái dây chuyền đặc biệt trong tủ kính.
Chỉ thấy nó là hai cái dây vàng quấn lấy nhau, như thể hai trái tim mãi quấn quýt.
“Anh à, ánh mắt của anh độc đáo ghê, sợi dây này có ý nghĩa đặc biệt, có cần xem thử không ạ2?”
“Được, lấy ra tôi xem thử.” Hình Nhất Phàm gật gù, anh chọn một lát là được.
Đặt trên vải nhung, dưới ánh đen, hai chiếc vòng vàng này.
vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, bên ngoài khảm kim cương, bên trong khắc chữ tiếng anh.
“Anh à, sợi dây này mang ý nghĩa gắn bó vĩnh anh đưa cho cô gái mình yêu là thích hợp nhất rồi.” Ánh mắt nhân viên phục vụ không khỏi kích động nhìn anh, người đàn ông này đẹp trai quá.
Cô gái như thế này mới xứng để anh mua sợi dây chuyền này?
“Được, gói lại cho tôi, gói đẹp chút.” Hình Nhất Phàm lấy luôn.
Đi ra khỏi cửa hàng tầm sáu giờ, Hình Nhất Phàm không gọi trước cho cô, anh cầm hai thứ này đi về khu nhà.
Bạch Hạ một mình trên ban công, ngắm nhìn ánh đèn bên ngoài, thấy đường phó rộn ràng, cô nhẹ thở dài một hơi.
Phút chốc cô nghĩ tới Hình Nhất Phàm ở sát vách, không biết anh có sắp xếp gì tối nay không, biết đâu hẹn cả nhóm bạn ra ngoài chơi. Những người bạn đó có cô gái anh thích không?
Bạch Hạ nghĩ mãi, cảm giác thấy buồn bực, cô cắn moi không nghĩ nữa.
Cô xoay người vào trong nhà, cầm túi sợi cay vừa mở cắn một cái, cay tới nghiện, nhìn sang phim hoạt hình đang chiếu trên ti vi, cô tính xem phim này.
6 giờ 20, bóng dáng anh bước ra khỏi thang máy, trong tay cầm bó hoa, một tay khác cầm quà. Anh tới cửa nhà Bạch Hạ, công môi cười, đưa tay ấn chuông, đồng thời giấu hoa Và quà sau lưng.
Bạch Hạ nghe thấy tiếng chuông cửa, lập tức ngạc nhiên, không dám tin là giờ còn có người tới tìm cô?
Là ai vậy? Bỗng nhiên Bạch Hạ có cảm giác mong chờ, cô chạy vội tới cửa, liếc nhìn qua mắt mèo, chỉ thấy ở ngoài cửa là người cô mong chờ.
Hình Nhất Phàm.
Sao anh lại về? Không phải anh hẹn bạn đi chơi? Không phải chiều anh vừa mới gọi cho cô sao?
Bạch Hạ lập tức vuốt ngực, không để tim đập quá nhanh, cô kéo cửa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thò ra, hỏi: “Sao anh về rồi? Không ra ngoài à?”
“Tôi mà ra ngoài, ai ở với em?” Hình Nhất Phàm híp mắt hỏi.
Bạch Hạ lập tức nhướn mày: “Tôi không cần ai ở cạnh.”
Hình Nhất Phàm gõ lên trán cô một cái, tức giận nói: “À, không cần tôi ở cùng. Thiệt cho tôi bỏ hết tiệc tùng công việc, chỉ để về với em, thôi tôi đi vậy.”
“Này! Hình Nhất Phàm.” Bạch Hạ cũng không hiểu sao lại cuống lên, vội gọi anh một câu Mà Hình Nhất Phàm đương nhiên cũng không quay đi thật, anh thầm đắc ý nhìn cô: “Vậy rốt cuộc em có muốn tôi ở cùng em không?”
Bạch Hạ chẳng còn cách nào ngoài gật đầu, rất thành thật: “Muốn chứ. Mình tôi chán lắm.”
“Đã muốn tôi ở cùng, vậy tôi phải ở cùng thôi.” Hình Nhất Phàm làm ra vẻ miễn cưỡng.
Bạch Hạ cười hơi đỏ mặt, nói như thể cô ép anh vậy.
“Này… trong tay anh giáu cái gì đó?” Bạch Hạ thấy hai tay anh cứ giấu sau lưng, không khỏi tò mò.
Hình Nhất Phàm đột nhiên nở nụ cười ác ý: “Đoán đi, đoán đúng có thưởng, sai chịu phạt.”
Bạch Hạ lườm anh: “Thật sao? Nói trước xem thưởng gì.”
“Thưởng một nghìn.” Hình Nhất Phàm nói thẳng.
Bạch Hạ quả nhiên sáng mắt, không ngờ có phần thưởng một nghìn. Còn nhiều hơn số tiền vẽ tranh cô kiếm được cả ngày, cô một ngày chỉ có được vài trăm tệ thôi.
“Được!” Bạch Hạ lập tức chấp nhận, nhưng mà cô còn chưa hỏi sai thì phạt gì.
“Vậy tôi đoán đây!” Bạch Hạ nghĩ thầm, giờ anh về, chắc chắn mua cái gì ăn, món ngon gì đó thôi.
“Vậy tôi có được đoán là đồ ăn không?” Bạch Hạ ngắng đầu hỏi.
Hình Nhất Phàm nhìn cô chăm chăm: “Tùy em.”
“Vậy tôi đoán là đồ ăn, chỉ cần là đồ ăn thì tôi đúng đấy.”
Bạch Hạ trở giò bảo.
Hình Nhất Phàm không khỏi nheo mát hỏi lại: “Em chắc chưa?”
“Chắc chắn, vô cùng chắc chắn.” Bạch Hạ vô cùng tự tin bảo.
“Được, vậy em nhận phạt đi.” Nói xong, Hình Nhất Phàm lấy một món quà khác trong tay ra.
Bạch Hạ xanh mắt, không dám tin nhìn bó hoa trước mặt, còn có một hộp như là trang sức, cô chớp mắt, nuốt nước bọt, lắp bắp: “Chuyện này… đưa tôi đấy hả?”