Lam Sơ Niệm đi từ cầu thang xuống, bà Lam chuẩn bị bữa sáng ngắng đầu nhìn cô: “Sơ Niệm, tối qua không ngủ ngon sao? Sao lại ủ rũ thế kia.”
“Không có ạ! Con ngủ rất ngon.” Lam Sơ Niệm cong mày.
cười một cái, giả vờ không có chuyện gì. Mà lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng xe thể thao quen thuộc, doạ cô giật mình, bởi vì ở trong nhà này, hiện tại lái xe thể thao ra ngoài chỉ có một mình Lam Thiên Hạo. Lam Sơ Niệm còn đang kinh ngạc, liền nhìn thấy bóng dáng đi gấp gáp vào nhà, là Lam Thiên Hạo.
Anh không ngờ vừa đi vào đã nhìn thấy mẹ và Lam Sơ Niệm ở trong phòng khách, anh kinh ngạc, lập tức bình tĩnh nói: “Mẹ, có chuẩn bị bữa sáng cho con không?”
Lam Sơ Niệm đè nén sự vui mừng ở trong lòng, nhưng đôi mắt sắc bén của cô phát hiện tối qua anh cả không thay quần áo, anh vẫn mặc bộ quần áo tối qua.
Nếu không thay quần áo, vậy nhất định là không về nhà, có thể là ở trong khách sạn.
Đầu cô nổ oành một tiếng, trống rỗng vài giây, tối qua anh ở khách sạn?
Bà Lam cũng cực kì sắc bén, nhìn con trai vẫn mặc quần áo tối qua trở về, lập tức cau mày hỏi một câu: “Thiên Hạo, quần áo này vẫn là quần áo tối qua đúng không?”
Tối qua Lam Thiên Hạo mắt ngủ cả đêm, cả trái tim chỉ muốn về Lam trạch gặp Lam Sơ Niệm, làm gì có nghĩ đến việc tắm giặt thay quần áo chứ? Vì vậy lúc này anh mặc chính là quần áo ngày hôm qua.
Lam Sơ Niệm đột nhiên cúi mắt xuống, đi đến bàn ăn tự mình ngồi xuống, biểu cảm không che đi nổi sự buồn bã.
Thì ra anh và Nhiếp tiểu thư không có về biệt thự của anh, mà là cùng nhau vào khách sạn!
Bà Lam đột nhiên cũng ý thức được gì đó, lập tức trách mắng một câu: “Con đó, mẹ cảnh cáo con đừng làm xằng bậy nhé! Người ta là con gái nhà lành, không chịu nổi con làm nhục như thế này đâu.”
Lúc nãy Lam Thiên Hạo chưa ý thức được, nhưng nghe thấy ám thị này của mẹ, anh mới hiểu ra, mẹ anh hiểu nhằm đến nơi nào rồi.
“Mẹ, tối qua con ngủ ở nhà, không đi đâu cả.” Lam Thiên Hạo lập tức tự mình chứng minh sự trong sạch.
Bà Lam không nhịn được kinh ngạc hỏi một câu: “Thật sao? Một mình con?”
Ánh mắt của Lam Thiên Hạo vô ý nhìn cô gái đang ăn sáng, lập tức gấp gáp lên, giọng nói càng thêm chắc chắn nói: “Mẹ, con thề con đảm bảo không có làm bất kì chuyện gì có lỗi cả.”
Lam Sơ Niệm tất nhiên nghe thấy rồi, nhưng cô không tin.
“Được rồi, đi ăn sáng thôi! Vừa hay ba con đi tập thể dục ở ngoài chưa về, con ăn trước đi, mẹ đi tắm thay quần áo đã.” Nói xong, mẹ Lam liền rời đi.
Trong phòng khách, chỉ còn lại hai anh em.
Lam Thiên Hạo ngồi xuống ở đối diện Lam Sơ Niệm, ánh mắt sâu xa của anh lúc này có chút dè dặt nhìn cô gái đang nghiêm túc ăn sáng phía đối diện.
“Sơ Niệm, em lúc nào lại yên lặng như vậy thế?” Lam Thiên Hạo trêu đùa hỏi.
Lam Sơ Niệm ngắng đầu, đôi mắt to trong veo liếc qua: “Anh cả, anh có thể lừa mẹ nhưng không lừa được em đâu, em biết tối qua anh thuê phòng ở khách sạn rồi.”
Tim của Lam Thiên Hạo lập tức đập mạnh hai cái, đối diện với đôi mắt trong veo, giống như hai con dao vậy, trực tiếp đâm vào trái tim anh.
“Em nha đâu này đừng nói bừa nữa, ai thuê phòng chứ?”
Hô hấp của Lam Thiên Hạo có chút gấp gáp.
Lam Sơ Niệm kiên định điểm này: “Anh và Nhiếp tiểu thư thuê phòng rồi.”
Gương mặt đẹp của Lam Thiên Hạo không nhịn được tức có chút biến sắc: “Con mắt nào của em nhìn thấy anh và cô ta thuê phòng?”
*Có đấy có đấy có đấy.” Lam Sơ Niệm tức giận nói.
Khoé miệng của Lam Thiên Hạo co giật, suýt chút nữa bị lời của cô làm tức chết, lại còn có chút cạn lời không biết nói gì.
“Nếu anh không có thì sao?” Đột nhiên Lam Thiên Hạo. đổi một cách khác, có chút ý đùa hỏi cô.
Trong ánh mắt của Lam Sơ Niệm, hiện lên sự kỳ vọng, cô nhếch mày nói: “Nếu anh có thể chứng mình anh không hè thuê phòng, vậy em sẽ…”
“Sẽ làm sao?” Lam Thiên Hạo nhướn mày hỏi.