Trên chiếc giường mềm mại, Tô Hi bị người đàn ông nào đó đè nặng muốn chết, cô không đầy ra được, trong khoang miệng đều là hơi thở mát lạnh của người đàn ông này khiến cô muốn choáng váng.
Vốn dĩ Ôn Lệ Thâm chỉ muốn trừng phạt cô vì dám trộm rượu của anh uống nhưng anh không ngờ hơi thở của cô gái này lại thơm ngọt như vậy, ngọt đến mức khiến anh hôn mãi không muốn buông ra Vì vậy nụ hôn trừng phạt này dần trở nên mắt kiểm soát, thậm chí không có hồi kết.
“Ưm…” Đầu óc Tô Hi hỗn loạn vô cùng, sự kích thích của cồn tăng lên, toàn thân cô như bị điện giật, cô phát hiện sức đầy của mình ngày càng yếu đi, mà nụ hôn của người đàn ông này lại càng ngày càng hấp dẫn… Làm cô không kìm lòng được, đưa tay ôm lấy cổ anh, từ từ đáp lại.
Tô Hi như vậy, làm sao Ôn Lệ Thâm có thể buông tay? Anh đột nhiên thích cô uống rượu, bởi vì bộ dạng này làm cô trở nên quyến rũ mê người khiến anh phát cuồng.
Tưởng chừng mọi thứ đang diễn ra không gì có thể ngăn cản được, Tô Hi cảm thấy tất cả hô hấp của mình đều thuộc về người đàn ông này.
Đột nhiên nhạc chuông điện thoại vang lên càng ngày càng lớn, đầu óc Tô Hi lập tức tỉnh táo lại, tiếng chuông giống như bùa chú thúc giục cô phải nhắc máy lên.
Cô đang nhiệt tình cũng dừng lại một chút, nhưng lúc này một tiếng thở dốc trầm thấp vang lên: “Không được nghe.”
Mặc kệ bây giò là ai gọi điện tới anh cũng cực kỳ tức giận, sao gọi vào đúng khoảng thời gian này như vậy?
“Ôn Lệ Thâm, anh buông tôi ra… tôi muốn nghe máy!” Tô Hi vội vàng lấy lí do này đầy anh ra, lúc này đầu óc cô mới tỉnh táo lại một chút, mới nhận ra mình vừa hôn anh một cách hoang đường.
Thật đáng xấu hồ.
Trong trường hợp ấy người đàn ông này có cảm thấy cô là một cô gái dễ dãi hay không?
“Không buông!” Ôn Lệ Thâm hình như muốn dùng cuộc gọi này để uy hiếp cô, anh đè cô xuống.
“Anh…” Tô Hi tức giận nhìn anh chằm chằm: “Không lẽ anh không biết nam nữ thụ thụ bắt thân sao?”
“Không, tôi chỉ biết tình yêu nam nữ thôi!”
Người đàn ông khàn khàn trả lời.
Cả hai người lúc này đang mặc đồ ngủ mỏng manh, đều đã cảm nhận được rõ ràng mọi thứ.
Sắc mặt Tô Hi đỏ bừng lên, cô nhìn Ôn Lệ Thâm với ánh mắt sợ hãi xen lẫn chút cầu xin.
Ôn Lệ Thâm trắng trợn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt anh lộ ra vẻ thâm thúy, nguy hiểm như đang ẩn chứa một con dã thú có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào.
“Thế nào? Cảm thấy lạ lãm sao?” Ôn Lệ Thâm trêu chọc cô.
Tô Hi quay mặt đi, hai má ửng hồng, hai vành tai đỏ bừng như đang nói rằng cô rất xấu hỗ với thái độ của người đàn ông này.
“Anh có thể đứng dậy được không.”
“Không thể, đêm nay em mất ngủ, tôi cũng không ngủ được, tốt nhất nên ở cùng nhau để trị chứng mắt ngủ.” Ôn Lệ Thâm không muốn buông cô ra, từ khi quen cô đến bây giờ, anh thật sự rất mong muốn đêm nay có thể hoàn toàn sở hữu cô.
Tô Hi tức muốn chết, mà lúc này điện thoại lại reo lên, thần kinh Tô Hi trở nên căng thẳng, không lẽ cha mẹ cô gọi điện tới? Trời ạ! Sợi dây nào đó trong lòng cô căng như muốn đứt ra.
“Buông tôi ra, tôi muốn nghe, nếu cha mẹ gọi mà tôi không nghe thì nhất định tôi sẽ chết.” Tô Hi tức giận đầy anh ra.
Ôn Lệ Thâm thấy dáng vẻ gấp gáp của cô nên đành buông cô ra, Tô Hi chật vật ho sặc sụa, cô đi đến ghế sô pha trước mặt, nhìn tên trên màn hình là chị gái thì mới yên tâm thở dài một hơi, cô nhắc máy lên: “Alo! Chị!”
“Tiểu Hi, sao em lại không nghe máy?”
Giọng Tô Thắm bên kia tò mò hỏi.
“À, điện thoại để ở trong phòng, em không nghe thấy, sao vậy chị?”
“Tiểu Hi, em bị tai nạn giao thông phải không?” Tô Thám bên kia lo lắng hỏi.
“Chị… không có đâu! Có chuyện gì vậy?”
“Bạn học cùng lớp của chị nói cho chị biết, trên mạng đăng tin có người gặp tai nạn giao thông, chị không tìm thấy thông tin nhưng bạn học kia nói chính mắt trông thấy xe của em gặp tai nạn, em có sao không!” Tô Thắm bên kia tiếp tục hỏi.
Tô Hi lập tức bật cười: “Chi, bận như em thì sao có thể gặp tai nạn giao thông được? Em không sao đâu! Còn nữa, chị đừng nói cho cha mẹ biết đó! Em thực sự không sao đâu.”
“Chị không nói gì đâu, chị nghe mẹ kể cho em đi xem mắt, người kia như thế nào?”
Tô Thẩm có chút thông cảm hỏi.
“Đừng nhắc đến nữa, dù sao em cũng không thích, chị, chị ở nước ngoài sao rồi? Khi nào chị về2”
“Vài ngày nữa, lịch trình hai hôm nay hơi gấp.”
“Vâng, chị cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đó!” Tô Hi cười nói.
“Được, chị biết rồi, không nói nữa, chị phải đi viết báo cáo, về nước gặp.”
Nói xong, Tô Thắm bên kia dứt khoát cúp điện thoại, Tô Hi thở phào một hơi, may mà chuyện tai nạn giao thông đã được che giấu nếu không cô chắc chắn sẽ bị gia đình ép rời khỏi ngành giải trí.
Tô Hi ngước mắt lên lập tức nhìn thấy thân hình cao lớn chân dài của người đàn ông nào đó đang nằm ôm gối trên giường của cô, bộ dạng có vẻ không muốn rời đi.
Tô Hi đỡ trán, cảm thấy hai má nóng bừng, cô vừa bị người đàn ông này đè lên, lại đang bị cồn kích thích, hơn nữa cô hơi buồn đi vệ sinh.
“Anh về phòng ngủ đi! Đầu tôi đau quá, tôi muốn đi ngủ.” Tô Hi cầu xin.
“Em ngủ một bên tôi ngủ một bên, không động vào nhau là được rồi.” Ôn Lệ Thâm biến thành hình tượng lưu manh vô lại, trước mặt mọi người thì anh lúc nào cũng có khí chất cao quý như vương tử, nhưng không biết tại sao trước mặt người phụ nữ này anh chỉ muốn biến thành bộ dạng mà anh muốn nhất.
Tô Hi đành phải mặc kệ anh, cô đẩy cửa bước vào trong phòng tắm.
Cô vừa đóng cửa lại thì điện thoại di động cô để trên bàn vang lên âm thanh thông báo, chốc lát lại có máy thông báo gửi đến, Ôn Lệ Thâm không phải là người thích nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác nhưng thông báo liên tục gửi đến lại thu hút sự tò mò của anh.
Ai lại gửi cho cô nhiều tin nhắn như vậy? Thường chỉ có những người hâm hộ, hoặc những người theo đuổi mới gửi loại tin nhắn như vậy, Ôn Lệ Thâm cũng không quan tâm nữa, anh đi đến trước ghế sô pha, cầm điện thoại di động của cô lên, tin nhắn vẫn còn lơ lửng trên màn hình không biến mắt.
Nó được gửi từ một số điện thoại không được lưu trong máy.
“Tô Hi, anh là Lưu Phi, anh thích em, khi nào chúng ta mới gặp lại nhau?”
“Kể từ khi anh gặp em ngày hôm đó, cơm anh không muốn ăn, nước anh không muốn uống, anh chỉ muốn gặp em thôi.”
“Em thực sự là nữ thần trong lòng anh, là thần tượng của anh, cả đời này anh nhất định sẽ chỉ yêu mình em.”
“Cha mẹ em cũng nói chúng ta rất hợp nhau, nếu không thì chúng ta hẹn hò có được không?”
“Bây giờ em đang làm gì? Anh có thể tới gặp em không?”
Ôn Lệ Thâm đọc tin nhắn thì đoán được đó là đối tượng xem mắt cha mẹ Tô Hi giới thiệu, cho dù Tô Hi không có hứng thú với người đàn ông này, nhưng nhìn anh ta gửi nhiều tin nhắn tỏ tình với cô như vậy, khiến anh cảm thấy không được Vui.
Ôn Lệ Thâm cầm điện thoại của Tô Hi lên, có mật mã khóa lại, anh vừa liếc mắt đã mở được ra, người phụ nữ này cũng thật lười biếng, lại dùng sinh nhật của bản thân làm mật mã.
Ôn Lệ Thâm trực tiếp gọi lại cho dãy số này.
Bên kia nhanh chóng nhắc máy, một giọng nam cao hứng truyền tới: “Alo, Tô Hi à? Tô Hi, là em sao? Em gọi điện thoại cho anh thật tốt quá.”