Cuối cùng lắp bắp bảo: “Muốn làm bạn của anh.”
Sắc mặt nhân viên phục vụ kinh ngạc vài giây, hóa ra họ không phải người yêu à.
Đúng lúc này, Hình Nhất Phàm đưa tay cầm cái đèn nhỏ, nói với nhân viên: “Cô đi đi.”
Nhân viên phục vụ cũng đang bận, nở nụ cười rời đi.
“Cho tôi đi.” Bạch Hạ lập tức đưa tay đòi đèn.
“Còn chưa tỏ tình? Còn đòi cái này?” Hình Nhất Phàm cầm cái đèn trong tay, không đưa cô.
“Tôi tỏ tình rồi.” Bạch Hạ có hơi chột dạ bảo.
“Không vừa ý với câu tỏ tình đó, vì vậy tịch thu quà.” Hình Nhất Phàm nói xong, đặt lại ở chỗ của mình, khiến cô không lấy được.
Bạch Hạ lại rất thích cái đèn, cô không còn cách nào ngoài chống cằm bảo: “Này, sao anh lại vậy. Của tôi mà.”
“Cho em cơ hội nữa, chỉ cần nói ba câu tôi thích nghe, tôi trả lại cho em.” Hình Nhất Phàm nhíu mày.
“Vậy anh thích nghe cái gì?” Bạch Hạ không biết.
Hình Nhất Phàm cắn răng, ánh mắt nhìn cô chăm chăm: “Một lần nữa tỏ tình với tôi.”
“Nhưng tôi không biết.” Bạch Hạ cũng khó lắm chứ.
“Cho em mấy phút tự nghĩ đi.” Yêu cầu của anh không cao, cô gái này là họa sĩ truyện tranh, một tí tế bào yêu đương cũng không có thì sao giữ được bạn đọc?”
Bạch Hạ nghe vậy, lập tức nghĩ tới câu nói, tìm trên Baidu thôi. Thế là xong chuyện.
“Được, anh chờ tôi tí, tôi tìm lát.”
Bạch Hạ lấy máy ra, lập tức đi tìm câu tỏ tình, Hình Nhất Phàm đen cả trán, anh lập tức lấy điện thoại ra gõ ba câu đưa cho cô: “Đọc lên đi.”
Bạch Hạ nhận máy của anh, nhìn ba câu ở trên: “Em thích anh, muốn làm bạn gái anh. Em muốn ở cạnh anh.”
Bạch Hạ hơi xanh mắt, mặt đỏ lên nhìn anh: “Nhất định phải đọc cái này?”
“Vậy em còn muốn nó không?” Hình Nhất Phàm cầm đen quơ quơ, lúc này anh mong cái đèn đủ hấp dẫn để cô đồng ý mà đọc.
Bạch Hạ nhìn cái đèn mà sỉ mê, cô không thẻ làm gì ngoài đọc lên: “Được, em đọc, đọc xong anh cho tôi đấy.”
“Được!” Hình Nhát Phàm thoải mái Bạch Hạ ho nhẹ một tiếng, trả lại điện thoại cho anh, sau đó nhìn người đàn ông đối diện, nhìn vào cặp mắt của anh bảo: “Hình Nhất Phàm, em thích anh…” Xì một tiếng, Bạch Hạ không kìm được cười rộ lên.
“Nghiêm túc nào.” Hình Nhất Phàm lập tức lườm cô.
Bạch Hạ không còn cách nào ngoài che miệng, đôi mắt cười híp lại nhinfanh, tiếp tục đọc máy móc: “Em muốn làm bạn gái của anh, em muốn ở bên anh…”
Nói xong, Bạch Hạ lập tức đưa tay ra: “Đưa ra đi, tôi làm theo rồi.”
Hình Nhất Phàm tháy vẻ không nghiêm túc của cô, nào có giông tỏ tình? Như đang làm trò đùa.
Hình Nhất Phàm có hơi không tình nguyện đưa đèn cho cô, Bạch Hạ cầm trong tay, cười ngọt ngào: “Đẹp quá đi.”
Hình Nhất Phàm khoát tay, híp mắt hỏi: “Vừa nãy em nói lời trong lòng không?”
Bạch Hạ cười tươi, hỏi lại anh: “Không phải anh bảo tôi đọc à?”
Hình Nhất Phàm không đáp, lúc này món ăn đưa lên, Bạch Hạ đói lắm rồi.
Cô bỏ đèn vào túi, còn phòng bị nhìn anh một cái, giống như sợ anh cướp của cô.
Trong lòng Hình Nhất Phàm vẫn hơi hài lòng, nghe cô nói rồi thì xem như cô tỏ tình với anh đi.
“Cái này ngon, anh thử xem.” Bạch Hạ gắp vào bát người đàn ông miếng cá.
Đây chắc là cái mình thấy ngon thì sẽ muốn chia sẻ với người khác.
Hình Nhất Phàm hơi run, Bạch Hạ vừa mới thu đũa đã hơi ngại: “Nếu anh ngại nước miếng của tôi, thì anh không cần ăn.”
Hình Nhất Phàm không khỏi cong môi hừ nhẹ: “Hôn bao lần rồi, em thấy tôi có ngại không?”
Bạch Hạ lập tức sợ hãi nhìn quanh, lo người khác nghe thấy, cô hơi ngại bảo: “Có thể nói bé tí không, đừng nói chuyện này nữa.”
Hình Nhất Phàm ở đối diện ăn cá cô gắp cho ngon lành.