Môi trường là hàng đầu và an ninh cũng là hàng đầu.
Công việc hiện tại của Hình Nhất Nặc là đồng hành cùng con gái nhiều hơn, còn Ôn Lương Diệu cũng gác lại mọi công việc để đồng hành cùng hai mẹ con.
Con bé hơn một tuổi, rất dễ thương, mũm mĩm hồng hồng, giống một con búp bê, Hình Nhất Nặc lại có trái tim thiếu nữ nên mặc đồ bánh bèo cho con mỗi ngày.
Ai nhìn thấy cũng muốn ôm chằm lấy cô nhóc đáng yêu.
Hình Nhất Nặc ôm con gái đi chơi trên đệm êm dưới ghế sofa, Ôn Lương Diệu xuống siêu thị dưới lầu mua đồ ăn, cũng là để chào hỏi vợ chồng Hình Nhát Phàm một chút.
Đúng lúc này, chuông cửa có kết nối video vang lên, cô cười ôm con gái xuống lầu mở cửa cho Hình Nhất Phàm.
Một lúc sau, Hình Nhất Phàm dẫn Bạch Hạ đứng ở cửa, Hình Nhất Nặc lập tức nhiệt tình mời anh: “Anh ba, chị dâu, hai người vào đi!”
Bạch Hạ cũng không thể đoán trước được, một ngày nào đó cô sẽ trở thành chị dâu của Hình Nhất Nặc, Hình Nhất Nặc là nữ diễn viên yêu thích nhất của cô, đọc nhất vô nhị.
Cô ấy giống như một dòng nước trong veo trong giới showbiz, không có scandal chỉ dựa vào những tác phẩm của mình để nổi tiếng và tác phẩm nào của cô ấy cũng là một sản phẩm tót.
Cô ấy không cần quảng cáo rằm rộ, không cần dựa vào nhãn quan của các chương trình tạp kỹ, đã có được rất nhiều người hâm mộ trung thành, không chỉ ở trong nước mà còn rất nỗi tiếng ở nước ngoài.
Nhưng Bạch Hạ nhìn em bé như một con búp bê nhỏ màu hồng trong tay cô ấy bây giờ, cảm thấy đằng sau máy quay, Hình Nhất Nặc càng xinh đẹp và nữ tính.
“Hình Nhất Nặc.”
Bạch Hạ gọi cô.
Hình Nhất Phàm nóng lòng ôm cô cháu gái nhỏ vào lòng và hôn lên má hồng.
“Gọi cậu đi nào!”
Hình Nhất Phàm nói với nhóc.
Hình Nhất Nặc không nhịn được cười: “Con bé chỉ có thể gọi ba mẹ thôi, anh phải dạy nó mới biết.”
Cô nhóc bình tĩnh ngậm núm vú giả nhìn cậu đẹp trai của mình, đôi mắt to tròn vô cùng tò mò, Hình Nhất Phàm lập tức không sợ người khác làm phiền nói với cô nhóc: “Nói cùng cậu nào, cậu.”
Cô nhóc không đọc theo mà chỉ cười khúc khích. Đôi mắt to đen láy trông thật dễ thương.
Bạch Hạ cũng ở một bên, kinh ngạc nhìn cô nhóc, ờ sờ cánh tay nhỏ bé của cô, cánh tay non nớt mềm mại như: củ sen, sờ vào cảm thấy thật thoải mái.
“Hai người chuẩn bị đi, cưới xong làm một đứa.”
Hình Nhất Nặc nói với hai người.
Hình Nhất Phàm n lắc đầu nói: “Hiện tại anh không muốn có con, hai năm tận hưởng xong thế giới của hai người rồi tính.”
Bạch Hạ không nhịn được cười: “Chị còn chưa có dự định!”
“Không sao! Chị còn trẻ mà! Cứ tận hưởng thế giới của hai người đi, sinh xong lại có thêm một tiểu địch thủ.
Nói xong, đôi mắt của Hình Nhất Nặc nhìn con gái của mình, lộ rõ vẻ cưng chiều.
Nhóc con như cảm nhận được mẹ đang chê mình, ngây thơ mở to đôi mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn kết hợp tất cả những ưu điểm của ba mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn nà.
Hình Nhát Phàm một bên nói không muốn có con, một bên ôm cháu gái không buông tay, ngồi xuống đệm bên cạnh, đặt con bé xuống chơi đùa cùng nhau.
Bạch Hạ cũng để ý thấy, thật ra, Hình Nhát Phàm rất thích trẻ con, nên trong thâm tâm, cô cũng sẽ không kiên trì đến tận hai năm sau mới sinh, cứ để sau một năm rồi để tùy duyên vậy! Bởi vì thế giới của họ cần một đứa trẻ, nó sẽ càng sống động hơn.
Một lúc sau, cánh cửa từ bên ngoài mở ra, Ôn Lương Diệu cầm một túi rau bước vào. Là một nhà sản xuất vàng hàng đầu, anh có nhiều nhân dạng khác nhau, nhưng bên ngoài mạnh mẽ và cứng răn bao nhiêu thì trong ngôi nhà này, anh ta chỉ là một người ba, người chồng cuồng vợ.
Một chiếc áo sơ mi trắng, kết hợp với quần tây vải lanh tối màu, giản dị nhưng vẫn thanh lịch, hơi thở ám áp của Ôn Lương Diệu càng làm tăng thêm phong vị của một người đàn ông trưởng thành.