Bạch Hạ nhìn thấy Hình Nhất Nặc, liền vô cùng kích động cô đánh giá Hình Nhất Nặc, phát hiện cô ấy thực sự rất có khí thế của nữ thần.
Bạch Hạ vô cùng vui vẻ, cảm nhận được dáng vẻ thân thiết của Hình Nhát Nặc, cô che miệng cười, nhìn về phía Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm cười với em gái: “Sao anh nỡ bắt nạt cô ấy chứ? Bắt nạt em còn được.”
Hình Nhất Nặc liền nói với Bạch Hạ: “Đừng nghe anh ấy nói lung tung, hồi bé, em bắt nạt anh ấy nhiều hơn.”
Tưởng Lam ở bên cạnh nói: “Nhất Phàm, thời gian cũng không còn sớm nữa, con mau đưa Tiểu Hạ về nghỉ đi!
Ngày mai mang con bé về nhà ăn trưa.”
Hình Nhất Phàm gật đầu: *Vâng! Vậy mai bọn con sẽ đến sớm.”
Hình Nhất Phàm lại dẫn Bạch Hạ đi đến gặp người nhà họ Ôn, dòng người đi ra sân bay, đều tự mình trở về ngôi nhà ấm áp của mình.
Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ về chung cư, trên đường, nói cho cô nghe về lịch sử gia đình anh, Bạch Hạ nghe chuyện của hai gia đình, tri thức về gia đình trong giới thượng lưu, được đổi mới rất nhiều.
Thì ra trong giới thượng lưu, cũng không phải là nhà nào.
cũng trải qua lịch sử tranh giành.
Về đến chung cư, cũng đã 10 rưỡi rồi, Bạch Hạ gọi điện cho Bạch Thế Trạch, chắc chắn rằng ông không uống rượu nữa, mới yên tâm tắt máy.
Hình Nhất Phàm tắm xong, dùng khăn lau mái tóc đen dày của mình, những sợ tóc rồi rơi trên trán, anh mặc áo ngủ, cũng có thể tản ra được khí chất vô cùng gợi cảm của đàn ông.
Lúc Bạch Hạ ngắn đầu lên, không nhịn được ngơ người mắt máy giây, cô cắn môi, thầm nghĩ sau khi đăng ký kết hôn, cô sẽ bắt đầu sống chung với anh, điều này làm cho cô vừa mong chờ vừa khẩn trương.
“Đi tắm đi!” Hình Nhất Phàm đột nhiên cầm khăn tắm trên tay trùm lên đầu cô, Bạch Hạ cười mắng: “Hình Nhất Phàm, anh làm gì vậy?”
Mà một giây sau, cô bị anh đè xuống sofa, cô vẫn còn đang cố gắng lấy khăn tắm đang trùm trên đầu xuống, khi vừa nhìn thấy, thì liền thấy được khuôn mặt đẹp trai của anh đột nhiên lại gần.
Cô bị dọa đến hít một hơi, đôi môi đỏ bị anh bá đạo hôn, một nụ hôn vừa triền miên vừa da diết, làm cho hai người có chút thở gấp.
Bạch Hạ cầm lấy khăn tắm: “Đừng vắt đồ lung tung.”
Bạch Hạ nói xong, liền cầm khăn đi ra ban công phơi, Hình Nhất Phàm từ đằng sau đi đến, dựa ở thành ban công, đôi mắt mang cười nhìn cô: “Em nói xem em đáng yêu như vậy, trừ làm vợ anh ra, em còn có thể làm gì nữa?”
Bạch Hạ bị anh đùa cười lên, không chịu thua nói: “Ai nói em nhất định phải làm vợ anh.”
Hình Nhất Phàm nghe xong, cánh tay vòng lấy cô, ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng chất ván: “Không làm vợ anh, em còn muốn làm vợ của ai hả? Hả?”
Bạch Hạ tức giận đến bật cười ngắng đầu nhìn anh: “Em làm người tình của anh không được à!”
Hình Nhất Phàm đưa tay vuốt đầu cô: “Vị trí tình nhân, vợ: đều là của em hét.”
Bạch Hạ đưa tay ôm cổ anh, ngắng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Anh nói đấy nhé!”
“Ừm!” Hình Nhất Phàm cúi người, hôn lên môi cô: “Em là Vợ yêu của anh.”
Bạch Hạ rúc vào trong ngực của anh, hài lòng cười: “Mai anh về nhà lấy sổ hộ khẩu đi! Chiều mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Ánh mắt Hình Nhất Phàm không dấu được ý cười: *Ò! Có người còn vội hơn cả anh sao?”
Bạch Hạ nghe xong, liền trừng anh: “Mới không phải!”
Hình Nhất Phàm lại cười ôm cô, dụ dỗ nói: “Được rồi, em không vội, là anh vội được chưa.”
Bạch Hạ bị chọc cười, hôm nay cô vộ vã gặp người nhà của anh, cô cũng rất vui, mà trong ánh mắt người nhà anh cô nhìn ra được, thì ra anh đã sớm nói với gia đình anh vê sự tồn tại của cô rồi.
Điều này đại biểu địa vị của cô trong lòng anh là vô cùng quan trọng.
Trong biệt thự của Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng bởi vì đầu bị thương, trong máy ngày cô bị thương này, thì rất dễ buồn ngủ.
Bùi Nguyệt Hoàng ngủ trong phòng khách của Lam Thiên Thân, lúc này, cô đã tắm rửa rồi nằm ngủ.