Mục lục
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 285: Người Đàn Ông Không Mời Mà Đền


Tưởng Lam nhìn con gái náo loạn, bà không khỏi buồn cười: “Vì sao không thích, con phải nói ra lý do chứ.”


“Anh ấy căn bản không thể dạy tốt được!”


“Sao cậu ấy không thể dạy tốt được? Với trình độ của cậu ấy có dạy đại học cũng không có vấn đề gì, các con chỉ là đám học sinh trung học, cậu ấy nhất định có thể dạy tốt.” Tưởng Lam hết sức coi trọng Ôn Lương Diệu.


Đột nhiên Hình Nhất Nặc lại không muốn nói nguyên nhân, bởi vì hôm nay lúc Ôn Lương Diệu vừa bước vào lớp học thì toàn bộ học sinh trong lớp đều choáng váng. Đặc biệt là đám học sinh nữ ai cũng đều đỏ mặt nhìn giáo viên mới này, ánh mắt giống như đang phát sáng.


Phải nói là toàn bộ học sinh nữ đều hưng phấn không thôi, chỉ có mỗi Hình Nhất Nặc khuôn mặt nhỏ vẫn bình tĩnh, trừng mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đang đứng trên bục giảng, giống như có dây thần kinh nào đó bất thường, cảm thấy không vui.


“Mẹ nói này Nhất Nặc, tốt nhất con nên nghe lời Lương Diệu. Sau này cậu ấy là thầy giáo của con, con cũng phải kính trọng cậu ấy, không thể hỗn láo trước mặt cậu ấy được.” Tưởng Lam hướng về phía con gái đang bước lên lầu nhắc nhở một tiếng.


Hình Nhất Nặc đi lên đến đỉnh cầu thang mới miễn cưỡng trả lời một câu: “Con biết rồi!”


“Lát nữa anh trai con sẽ đưa Tiểu Hi và Tư Vũ đến ăn cơm.”


Hình Hứa Nặc lập tức ngạc nhiên thò nửa cái đầu ra chỗ lan can cầu thang: “Thật sao? Thật tốt quá, coi như có một chuyện khiến con thấy vui vẻ.”


Một lát sau xe Hình Liệt Hàn đi vào, cậu nhóc vừa bước vào nhà họ Hình thì bắt đầu hoạt bát chạy nhảy loạn lên, rồi lên lầu đi tìm cô nhỏ chơi.


Có lẽ trong mắt cậu nhóc, chỉ có Hình Nhất Nặc mới là một đứa trẻ lớn có thể cùng chơi với cậu.


Tưởng Lam và thím vội vàng làm bữa tối trong phòng bếp. Hình Chính Đình về muộn một chút, sau khi ông chào hỏi Đường Tư Vũ một tiếng xong thì gọi Hình Liệt Hàn vào thư phòng của ông.


Đối với những chuyện xảy ra trong giới kinh doanh gần đây, mặc dù ông đã nói chuyện qua điện thoại với Hình Liệt Hàn vài lần, nhưng đêm nay ông vẫn muốn hàn huyên với anh một chút.


Trong đó có một chuyện quan trọng nhất, không có gì khác ngoài chuyện Hình Nham và Khưu Lâm sáp nhập công ty.


Hình Chính Đình biết là Đường Tư Vũ đã chịu nhiều uất ức cho nên cũng có chút hiểu biết đối với Khưu Lâm.


“Liệt Hàn, con không thể hành động nóng vội được, phải có chừng có mực.” Hình Chính Đình nhắc nhở một tiếng.


Hình Liệt Hàn gật đầu: “Con biết nên làm như thế nào.”


“Hình Nham thế mà lại câu kết với Khưu Lâm. Chuyện này có nghĩa là nó có dã nói nó bán một mỏ quặng trên núi, chuẩn bị có động thái lớn trong giới kinh doanh.”


“Con biết, ông ta muốn tập trung vào dự án nghiên cứu phát triển nguồn năng lượng vũ trụ. Đây cũng chính là dự án mà con đã theo dõi từ lâu, ông ta muốn cướp việc kinh doanh của con.”


“Không thể không đề phòng ông ta. Trước đây ông nội con đã dặn dò cha, mặc dù chúng ta là họ hàng nhưng đã có ân oán từ đời trước. Ông nội con là người thừa kế chính thống của gia tộc Hình thị, vì chuyện này mà người chú của cha vẫn luôn đố kị với công việc kinh doanh của ông nội con và muốn cướp lấy. Quá trình trưởng thành của Hình Nham chắc chắn không thể thiếu được những tư tưởng thù hận mà cha ông ta đã tiêm vào đầu nó.”


Hình Liệt Hàn gật gật đầu, ánh mắt hiện lên sự kiên định: “Con tuyệt đối sẽ không để ông ta cướp được công việc kinh doanh của nhà chúng ta. Và còn tập đoàn Đường Thị trong tay Khưu Lâm nữa, sớm muộn gì con cũng sẽ thay Tư Vũ đoạt lại.”


“Tình cảm của con dành cho Tư Vũ chúng ta đều có thể thấy được. Cha tin là Tư Vũ cũng rất rõ ràng cho nên nó sẽ không ép con.


“Cô ấy không hề ép con, thậm chí còn khuyên con không nên quá liều lĩnh. Cô ấy là một cái cô gái biết điều.” Ở trước mặt cha mẹ mình, Hình Liệt Hàn cũng muốn để cho họ biết được điểm tốt của Đường Tư Vũ.


Hình Chính Hình gật gật đầu: “Không tệ!


Nó là một cô gái tốt.”


“Cho nên con muốn đợi đến lúc xử lý xong những chuyện này sẽ cầu hôn cô ấy, nhanh chóng hoàn thành việc trọng đại của chúng con.” Đôi mắt của Hình Liệt Hàn hiện lên sự mong đợi nói.


Dĩ nhiên Hình Chính Đình không có ý kiến: “Cũng được, Tiểu Hi đã lớn như vậy rồi, không thể để Tư Vũ không danh không phận được.”


“Ừm!”


Hai cha con tiếp tục trò chuyện về công việc, cùng lúc đó ở dưới lầu Đường Tư Vũ đang xem tivi trong phòng khách. Ở đây cô thả lỏng tinh thần, cảm thấy thoải mái như đang ở nhà mình.


Bữa tối vô cùng phong phú, Tưởng Lam tặng cho Hình Nhất Nặc và bạn nhỏ Đường Dĩ Hi hai trứng gà luộc. Ngụ ý sau này hai người có thể đạt được thành tích tốt.


Lúc Ôn Lệ Thâm trở về biệt thự, anh nhìn thấy biệt thự trước đây luôn rực sáng ánh đèn giờ bị bóng tối bao phủ. Nếu như không phải do tiếng xe của anh làm đèn điều khiển bằng âm thanh tự động sáng lên thì cả biệt thự đều chìm trong bóng tối.


Lòng anh có chút hoảng hốt. Tô Hi đi rồi sao?


Rõ ràng cô không ở trong biệt thự.


Ôn Lệ Thâm rút điện thoại di động ra, dựa vào cửa xe gọi điện cho cô.


“Alo!” Giọng nói của Tô Hi ở đầu bên kia truyền đến.


“Em đang ở đâu?” Trong giọng nói của Ôn Lệ Thâm lộ ra sự lo lắng rõ ràng.


“Đừng lo cho tôi, tôi đang ở nhà. Tối nay tôi không đến chỗ anh. Ba ngày nữa là tôi vào đoán cho nên chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian đi!”


Đương nhiên cô cũng vì công việc của mình nên nhất định phải xa nhau.


Vừa nghe thấy hai chữ xa nhau, Ôn Lệ Thâm cảm thấy trong ngực như thắt lại có chút kịch liệt, anh thở dài một hơi: “Em nhất định phải ngủ ở nhà mình sao?


“Ừm, nhất định. Sao anh lại hỏi như vậy?”


Ở đầu bên kia Tô Hi hơi khó hiểu hỏi lại. “Không có gì.” Ôn Lệ Thâm nói xong liền cúp điện thoại, đồng thời dáng người cao dong dỏng bước vào trong xe, khởi động xe quay đầu đi ra khỏi biệt thự.


Lúc này Tô Hi đang nằm vùi trên ghế sô pha, trợ lý Tiểu Mễ của cô mang bữa tối đến cũng không quên kèm theo cóc trà sữa mà cô yêu thích. Cô có cảm giác đêm nay sẽ là một đêm để cô tận hưởng cảm giác yên bình.


Bởi vì từ nhỏ đến lớn cô luôn phải chịu sự kiểm soát nghiêm khắc của cha cho nên cô yêu thích sự tự do hơn bất kì ai. Cô thích sự thoải mái, không thích bị quản thúc, cô cũng thích yên tĩnh nữa.


Cho nên cô cũng rất thích diễn xuất, thích _ .. z Ä ` ` ` ˆ _ cảm giác có thê hòa mình vào công việc.


Tô Hi vừa công chiếu một bộ phim cổ trang mới. Hiện tại bởi vì cô vừa nhận một vai lớn cho nên nhất định cô phải nghiên cứu kỹ năng diễn xuất của những diễn viên khác đồng thời cũng nghiêm túc học hỏi từ các bậc tiền bối.


Trong lúc cô đang vừa uống trà sữa, ôm khoai tây chiên vừa đọc kịch bản thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.


Tô Hi giật nảy mình, xem đồng hồ thấy đã chín giờ. Muộn như vậy rồi ai còn đến nhà cô?


Tô Hi vội vàng từ ghế sô pha đi xuống, đi dép lê chạy ra cửa. dùng mắt mèo nhìn người bên ngoài, mặc dù nhìn qua mắt mèo khiến cho khuôn mặt người ta trở nên khó coi, nhưng lọt vào mắt cô lại là một khuôn mặt vẫn đẹp trai tinh xảo.


Tuy nhiên nó cũng đủ làm cô giật mình.


Tại sao Ôn Lệ Thâm lại ở ngoài cửa? Sao anh lại tới đây?


Tô Hi khiếp sợ thì khiếp sợ nhưng cũng không thể để anh ở ngoài cửa được.


Cô đành phải mở cánh cửa ra một nửa, ló nửa người ra trước cửa hỏi người đàn ông đang đứng bên ngoài: “Sao anh lại tới đây?”


Ôm Lệ Thâm nhìn cô chằm chằm, thấy dáng vẻ không muốn cho anh vào nhà của cô anh hừ nhẹ một tiếng, anh dùng cánh tay dài đây hết cửa ra rồi bước vào tự nhiên.


Nhưng khi anh nhìn thấy trong phòng khách khắp nơi toàn là đồ ăn vặt thì đôi lông mày kiếm của anh lập tức nhíu chặt.


Tô Hi đóng cửa rồi đi vào, khi thấy người đàn ông này đứng bất động tại chỗ, cô cũng lén lút im lặng ngay lập tức. Đồ ăn vặt của cô đều bị anh nhìn thấy hết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK