Tưởng Hân Vy cũng có chút gấp gáp muốn xem phòng mình, thế là cô vui vẻ dọc theo cầu thang lên tầng.
“Phòng của con ở tầng ba.” Tằng Như Nghệ ở dưới tầng nói vọng lên.
Tưởng Hân Vy chạy thẳng lên tầng ba, đi vào một căn phòng được trang trí ấm áp, có phòng tắm và phòng thay đồ riêng, là vùng trời nhỏ mà cô thích nhất.
Còn kiểu ban công hình bán nguyệt, trên đó mẹ đặt một chiếc bàn nhỏ và ghế sofa thoải mái, cũng là kiểu mà cô thích nhất.
Tưởng Hân Vy vươn vai, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, khóe môi hiện lên nụ cười vui vẻ, bắt đầu từ giờ, cô có thể phát triển ở trong nước rồi.
Đi xuống tầng, lần này Tưởng Hân Vy đi rất vội, nên chỉ mang một phần quà về cho ba mẹ, ba là thắt lưng da, mẹ là một chiếc ví cầm tay.
“Con cũng không có thời gian đi nhiều nơi, chỉ có thể vào cửa hàng cạnh nơi tổ chức biểu diễn chọn hai món đò, hi vọng ba mẹ thích.”
“Thích, con tặng cái gì ba cũng thích!” Tưởng Thiên Thắng yêu chiều nhìn con gái yêu.
Chỉ sinh được một đứa con gái, bọn họ yêu thương từ bé đến lớn, cũng may, cũng chưa chiều con gái đến mức kiêu căng tùy hứng, mà con lại lại rất độc lập hiểu chuyện.
“Ba mẹ, vậy con về phòng nghỉ ngơi trước đây!”
“Nhìn xem mắt con cũng có quằng thâm rồi, đi ngủ một giấc đi!” Tầng Như Nghệ xót con nói. Tưởng Hân Vy vào trong phòng, tắm rửa gội đầu, sấy khô tóc ngồi trên giường, tò mò lướt xem tin tức, vừa hay nhìn thấy một người nồi tiếng cũng đi xem buổi biểu diễn, đăng ảnh lên, không những thế, còn có đám người bên truyền thông cũng âm thầm đi vào, lần này đăng lên không ít ảnh về buổi biểu diễn, cũng làm cho người ta ngắm thỏa thích.
Tưởng Hân Vy lướt xem những hình này, đột nhiên đập vào mắt cô là một bóng hình quen thuộc, là ảnh chụp trộm vương tử Ronald, mà Hạng Kình Hạo. ngồi bên cạnh anh tự nhiên cũng ở trong bức ảnh đáy.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mở, anh vất chân đôi chân dài thẳng của mình lên, vẻ mặt hờ hững mang một chút tản mạn, khuôn mặt dưới ánh đèn sâu thẳm mà góc cạnh.
Bên truyền thông giới thiệu vương tử Ronald, nhưng cũng nhắc đến người đàn ông trẻ tuổi thần bí bên cạnh vương tử, cũng nhắc đến vẻ đẹp trai ngời ngời, khí thế quý phái sang trọng của anh.
Tưởng Hân Vy không khỏi tò mò nhắn vào bình luận, phát hiện một nhóm các cô gái đều đang hò hét, muốn biết người đàn ông thần bí này là ai, đến chồng cũng gọi luôn rồi, xem ra danh tiếng của vương tử Ronald, cũng bị anh đoạt mắt rồi.
Tưởng Hân Vy quay lại chỗ hình ảnh, nhìn Hạng Kình Hạo, cô không nhịn được nghĩ hình như anh cũng về nước, cũng không biết bao giờ thì anh về.
Bữa tối, Tưởng Hân Vy nghe được một chuyện vui lớn, anh họ Hình Nhất Phàm với chị dâu Bạch Hạ trỏ về, đồng thời, Bạch Hạ còn mang song thai.
Cuối tuần này, vừa hay hẹn nhau đến Hình gia gặp mặt.
Nói đến chuyện này, Tằng Như Nghệ tò mò nhìn con gái, nghiêm túc hỏi: “Hân Vy, mặc dù con mới 23, nhưng nếu như gặp được người mình thích, thì cũng đừng bỏ lỡ, có thể đi hẹn hò, cũng có thể mang về nhà cho ba mẹ xem.”
Khuôn mặt Tưởng Hân Vy đỏ lên, cô hơi xấu hổ nói: “Mẹ, con vẫn còn sớm mài”
“Chị dâu Bạch Hạ của con không phải cũng mới 24 thôi à?”
Tưởng Hân Vy cười nói: “Vâng! Chờ con ngày nào đó gặp được người đàn ông xuất sắc như anh họ Nhất Phàm, thì con sẽ cân nhắc.”
Tằng Như Nghệ cũng biết chuyện này không thể ép buộc được, nhưng bà vẫn thật sự hy vọng con gái gặp được người tốt thì cũng đừng bỏ qua. Bây giờ Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ vẫn đang ở trong biệt thự của anh, từ sau khi biết được tin tốt này, Bạch Hạ cũng bắt đầu có một vài triệu chứng nôn nghén, ví dụ như không muốn ăn cơm, cứ hễ ngửi thấy mùi dầu mỡ là muốn nôn, còn thích ăn những thứ chua, cay, hoa quả cũng không muốn ăn.
Điều này khiến Hình Nhất Phàm có chút nóng nảy, Tưởng Lam điều một cô giúp việc đã từng nấu ăn cho Đường Tư Vũ đến nấu cơm cho anh, bởi vì cô giúp việc này hiểu hơn về khẩu vị của phụ nữ mang thai.
Nhiệm vụ của Hình Nhất Phàm bây giờ là chăm sóc cho Bạch Hạ, cùng cô trải qua thời kỳ đầu mang thai.
Bây giờ Bạch Hạ cuối cùng cũng trải nghiệm được sự vất vả khi mang thai rồi, mới mang thai hai tháng, cô cũng đã cảm thấy khẩu vị của mình trở nên vô cùng kém, giống như làm chuyện gì, cũng buồn ngủ, từ sáng đến tối chỉ thấy ngáp ngủ.