Lam Thiên Hạo nhìn biểu cảm của cô, liền biết cô xem xong rôi.
“Có phải là chứng minh được sự trong sạch của anh rồi không?” Lam Thiên Hạo khoanh tay đi đến chỗ cô.
Lam Sơ Niệm chỉ đành chớp mắt: “Được rồi! Em thua rồi, anh muốn phạt em như thế nào? Anh nói đi, em nhất định sẽ theo đó mà làm.”
Chân của Lam Thiên Hạo từng bước đi đến gần cô, chiều cao cao hơn cô một cái đầu, đối với Lam Sơ Niệm thấp bé mà nói có chút cảm giác áp bức.
Cô lập tức lùi về sau một bước, đẳng sau eo chạm vào mép bàn, cô không còn đường lui nữa. “Anh… anh cả anh muốn làm gì?” Lam Sơ Niệm căn môi, gương mặt hoảng loạn hỏi.
Lam Thiên Hạo híp mắt, nhìn gương mặt nhỏ màu hồng phần của cô, anh thật sự rất muốn…
Rất muốn mượn lí do trừng phạt này để làm chút gì đó với cô.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn là giơ tay búng một cái lên trán cô: “Lần sau dám nghi ngờ anh thuê phòng, anh thật sự sẽ không khách sáo với em nữa đâu.”
Lam Sơ Niệm che chỗ đầu bị đau, nhanh chóng hứa: “Không dám nữa.”
Buổi trưa, ăn xong cơm trưa, Lam Thiên Hạo liền cùng Lam Sơ Niệm đi mua túi, chuyện đồng ý với cô, từ trước đến giờ anh chưa từng khiến cô tháy vọng.
Lúc lượn phố, mặc dù Lam Sơ Niệm đeo khẩu trang nhưng vẫn bị hai fan nữ bên cạnh nhận ra.
“Trời ơi! Chị là Lam Sơ Niệm.” Trong đó một cô bé tỉnh mắt nhìn cô, phát ra tiếng kêu vui mừng.
Lam Sơ Niệm đối với fan cực kì thân thiện, cô cười mỉm, gật đầu: “Đúng vậy, là chị đây.”
Mặc dù cô chỉ lộ ra đôi mắt và cái trán, nhưng thân hình tiêu chuẩn của cô và hơi thở đáng yêu, từ đôi mắt của cô có thể lộ ra rồi.
“Woal Sơ Niệm, bạn trai chị đẹp trai quá!” Hai cô gái si mê lập tức chuyển ánh mắt đến người đàn ông bên cạnh cô.
Gương mặt đẹp của anh hơi cứng lại, có điều ánh mắt của anh rất nhanh nhìn cô đầy suy ngẫm, nghĩ xem cô trả lời như thế nào.
Lam Sơ Niệm cũng bị lời này làm chắn động rồi, cô có chút hoảng loạn chớp mắt, giơ tay xua đi: “Các em hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bạn trai, anh ấy là…”
“Anh là bạn của chị ấy.” Lam Thiên Hạo đột nhiên nói, cắt ngang lời cô sẽ nói ra.
Kì lạ là, anh cực kì không thích nghe thấy cô giới thiệu với người bên ngoài anh là anh là anh trai của cô.
Lam Sơ Niệm kinh hãi quay đầu nhìn anh cả đẹp trai bên cạnh, mà Lam Thiên Hạo giơ tay kéo cô, kéo cô rời khỏi ánh mắt của hai fan kia.
Có điều trong lòng hai fan này lại vẫn coi Lam Thiên Hạo thành bạn trai của Lam Sơ Niệm, chỉ là vừa cô nãy ngại thừa nhận thôi.
Sau khi Lam Sơ Niệm bị anh kéo ra khỏi cửa hàng, cô lập tức ngắng đầu hỏi: “Lúc nãy sao anh không để em nói thật vậy!”
Lam Thiên Hạo híp mắt, nhìn cô: “Về sau ở bên ngoài đừng nói anh là anh của em, cứ nói là bạn bè đi.”
“Tại sao vậy.”
“Không có tại sao cả.” Lam Thiên Hạo bá đạo trả lời.
Lam Sơ Niệm cắn môi, đột nhiên cũng không muốn cãi nhau với anh, mà nghĩ đến cái gì đó khoé môi cô lại giương lên. Trong phòng làm việc của Kiều Mộ Trạch, Kiều Mộ Trạch đã tính ra bảng lương rồi, cho dù anh sớm đã ý thức được công ty của ba anh 6 năm trước không có hành vi trốn thuế, thất thoát, nhưng sau khi nhìn thấy con số thật sự, anh mới thở phào một hơi, nếu như vậy thì có thể gạch ba anh là người hiềm nghi của sự việc này rồi.
Kiều Mộ Trạch nặng nề thở phào một hơi, vừa để tài liệu xuống, trong lòng anh thật sự vô cùng nhẹ nhõm, điều này có ý nghĩa giữa anh và Trang Noãn Noãn không có cản trở. Đời này, cô chính là của anh rồi.
Kiều Mộ Trạch lập tức nghĩ đến chuyện gì khác, nếu năm đó không có chuyện thất thoát, vậy sao ngày đó chú của anh Kiều Huy Dương phải ngầm ám thị khiến anh hiểu lầm ba.
Đối với việc năm đó chú ấy có biết hay không, lần hiểu lầm đó, là cố ý hay vô ý?
Bây giờ Kiều Mộ Trạch không đủ chứng minh điều này, nhưng hành động ngày hôm đó của chú, quả thật có chút vấn đề.
Kiều Mộ Trạch nhíu mày, tiếp theo phương hướng điều tra anh hiện tại vẫn chưa viết ra được, nhưng mà đối với chuyện này anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.