Hay là thu phí qua đêm?
Không thể hiểu nổi, khuôn mặt tuần tú của người đàn ông xẹt qua vẻ giễu cọt, rõ ràng có chút âm u khó coi, ánh mắt anh lại nhìn qua, thấy người đàn ông trung niên đó vẫn như cũ đi bên cạnh Hứa Tâm Duyệt.
Anh nhếch mép mỉa mai, đi về phía đám người kinh doanh phía đối diện, Hứa An An khoác tay nói với Cố Thừa Tiêu: “Thừa Tiêu, xin phép một chút.”
Có Thừa Tiêu nghiêng mặt, không nói gì tiếp tục đi về phía trước.
Hứa An An cắn răng, lập tức đi thẳng về phía Hứa Tâm Duyệt, mặc dù Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, nhưng lúc này đối diện với sự dây dưa của người đàn ông trung niên, cô chỉ đành nói: “Ngại quá, tôi phải đi tìm bạn nam đồng hành của mình.”
Người đàn ông trung niên thấy cô có bạn nam đồng hành, mà cô xinh đẹp như vậy, có phải bạn đồng hành là người mà anh ta không chọc vào được?
Anh ta chỉ đành ngượng ngùng rời đi.
Hứa Tâm Duyệt vừa thở phào, cánh tay cô không khách khí bị nắm chặt, một giọng nói phẫn nộ gọi cô: “Hứa Tâm Duyệt, cô theo tôi đến đây, tôi có lời muốn nói với cô.”
Hứa Tâm Duyệt giật tay lại: “Có lời gì trực tiếp nói đi.”
Hứa An An vẫn đem cô kéo đến một góc ban công không người bên cạnh, cô ta khoanh tay giống như một nữ vương cao cao tại thượng ngạo nghễ nhìn Hứa Tâm Duyệt.
“Nói đi, vừa nãy vì sao cô lại cố ý ngã trên người Cố Thừa Tiêu, đây là âm mưu cô tham gia buổi tiệc, quyến rũ anh ấy có phải không?”
Giọng nói chất ván của Hứa An An truyền đến, giống như cô là một người phạm tội vậy.
Hứa Tâm Duyệt lạnh lùng nhìn cô ta: “Ban nãy chỉ là sự có ngoài ý muốn.”
“Cô tưởng rằng tôi không biết âm mưu của cô hay sao?
Bao nhiêu khách mời nam như thế, cô lại cứ chọn ngã trước mặt Có Thừa Tiêu, đây là ngoài ý muốn sao?”
“Tùy cô tin hay không tin, tóm lại, tôi đến đây là có việc của mình.”
Hứa Tâm Duyệt chau mày, vừa nãy cô cũng bị giật mình.
“Hừ! Hứa Tâm Duyệt tôi cảnh cáo cô, tối nay tôi là bạn đồng hành nữ của Có Thừa Tiêu, néu cô dám có chủ ý gì với anh ấy, tôi sẽ để cô biết hậu quả là gì.”
Hứa An An cắn răng uy hiếp nói.
Hứa Tâm Duyệt nhướng mày: “Tôi không có hứng thú với anh ấy.”
Hứa An An lạnh lùng trừng mắt nhìn cô: “Cô dám lại gần anh ấy thử xem.”
Nói xong cô ta liền rời đi.
Hứa Tâm Duyệt đúng lúc cũng muốn ở trên ban công hít thở không khí, cô không nghĩ sẽ gặp Hứa An An ở đây, cũng không biết Yên Yên đang ở đâu.
Lúc này Lê Yên đương nhiên là đang ở gần Lâm Tinh Hạo, cuối cùng cô cũng tìm được anh, cô cầm một ly rượu vang, Lâm Tinh Hạo cũng đang nhìn cô.
“Yên Yên.”
Lâm Tinh Hạo vui mừng vì cô đến tìm mình.
“Học trưởng, không làm phiền đến anh chứ?”
Lê Yên mỉm cười.
*Tất nhiên là không rồi, anh vẫn luôn đợi em, chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh nói chuyện đi!”
Lâm Tỉnh Hạo nói xong, hướng nhân viên phục vụ bên cạnh nói: “Sắp xếp cho chúng tôi một gian phòng nghỉ ngơi yên tính.”