về! Sau khi tiễn Hạng Bạc Hàn, Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy cùng đi dạo trong vườn, thảo luận về danh sách những vị khách mời, Hạng Kình Hạo trong những năm gần đây có rất nhiều bạn bè, nhưng đều là bạn bè làm ăn, lần này anh cũng không có ý định mời, anh chỉ mời những người anh em tốt.
Tưởng Hân Vy cũng mời bạn bè ở nước ngoài và bạn học đến, hôn lễ lần này nhát định sẽ rất náo nhiệt.
Hơn nữa, Tưởng Hân Vy còn mời một người bạn tốt từng ở nước ngoài đến làm phù dâu cho cô! Nghe nói phù dâu đó cũng sắp trở về trường, làm việc trong nước.
Nếu như có phù dâu, vậy việc chọn phù rễ nhất định cũng phải coi trọng, Hạng Kình Hạo chọn một người em họ nhỏ tuổi trong gia tộc.
Đang bàn bạc về chuyện hôn lễ, Tưởng Hân Vy nhận được tin tức phù dâu sẽ về nước vào sáng thứ ba, bởi vì hôn lễ của cô nên cô ấy đã về nước trước.
Sân bay.
Tưởng Hân Vy đứng ở chỗ đón khách, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh trong đám người đang đi về phía cô, cô mỉm cười tiếp đón: “Tâm Duyệt.”
“Hân Vy.”
Hai người bạn tốt cùng ôm nhau, đón chị em tốt ra khỏi sân bay, Tưởng Hân Vy lái xe đưa cô ấy đến nhà ăn trung tâm thành phó, hai người đều là người cùng ngành, cộng thêm việc còn là bạn học, tự nhiên là có rất nhiều chuyện để nói.
“Lần này trở về, không định đi nữa đâu đó chứ!” Tưởng Hân Vy mỉm cười hỏi.
Hứa Tâm Duyệt gật đầu: “Tớ hoàn thành xong hét nghiên cứu rồi, đang chuẩn bị phát triển trong nước, hơn nữa dì nhỏ với bà ngoại cũng cần tớ chăm sóc.”
Tưởng Hân Vy nắm lấy tay cô: “Có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải nói với tớ.”
“Yên tâm đi! Thông qua nỗ lực của bản thân, tớ cũng coi như là có chút thành tựu.” Trong ánh mắt Hứa Tâm Duyệt lộ ra tia cảm động.
Hai người có nhiều chuyện không nói hết, nhưng thời gian bắt giác đã đến tối, Tưởng Hân Vy đưa cô về nhà dì nhỏ.
Trong khách sạn, đã mười ngày kể từ khi ba mẹ nuôi của Nghê Sơ Tuyết đến đây du lịch, trong những ngày qua, Mị Lạp coi Nghê Sơ Tuyết như tình địch, chỉ cần là những lúc ở sau lưng ba mẹ, cô ta đều chế nhạo cô.
Trong bữa ăn tối nay, Cố Minh Ohàm đề ra một ý nghĩ của bản thân, ông hy vọng rằng con gái mình có thể ở lại sống với ông.
Hơn nữa đây cũng là điều mà vợ chồng Khắc Hy Á hy vọng, vì đây là đất nước là nhà của Nghê Sơ Tuyết nên họ không phản đối, thêm vào đó con gái họ không bao giờ chấp nhận Nghê Sơ Tuyết, sợ mình bị thiệt thòi.
Nghê Sơ Tuyết nghe thấy lời của ba mẹ, trong lòng cô cảm kích cùng áy náy, cô cảm thấy là cô nợ bọn họ.
“Ba, mẹ, con muốn ở lại đây sống một thời gian, con rất thích nơi này.” Đột nhiên Mị Lạp lên tiếng “Cái gì? Mị Lạp, con muốn sống ở đây sao?” Khắc Hy Á kinh ngạc nhìn con gái.
“Vâng ạ, con thích ở đây.” Ánh mắt Mị Lạp nhìn Nghê Sơ Tuyết, không có chút ý tốt nào.
Còn Nghê Sơ Tuyết cũng kinh ngạc nhìn Mị Lạp, cô biết rõ cô ta đang làm gì.
“Nếu như Mị Lạp tiểu thư thích nơi này, vậy ở lại đây làm khách thêm một thời gian nữa đi!” Cố Minh Phàm không có ý kiến, hơn nữa cũng muốn chăm sóc cô ta.
Dù sao những người ở đây cũng đều không biết cuộc tranh giành giữa chị em họ.
“Con muốn sống cùng Sơ Tuyết, bồi dưỡng tình cảm chị em.” Mị Lạp trực tiếp nói.