“Sáng sớm em âm thầm qua đây, không phải muốn nhân cơ hội xem nhìn lén anh sao?” Hình Nhất Phàm lên tiếng chọc ghẹo.
Mặt Bạch Hạ đỏ bừng, vẫn như cũ che kín hai mắt, tức giận nói: “Mới không phải.”
“Có hài lòng với những gì em thấy không?” Hình Nhất Phàm khoanh tay, sáng sớm anh có vẻ rất cuồng dã.
Bạch Hạ nhất định phải làm trái lại với anh, cũng nói ngược lại: “Không hài lòng.”
Khuôn mặt anh tuấn của Hình Nhất Phàm lập tức có chút thất vọng, thậm chí có chút hoài nghỉ nhân sinh, cái gì?
Người phụ nữ này vậy mà không hài lòng? Anh chính là rất tự tin.
*Có hài lòng hay không, chỉ liếc mắt nhìn thì không tính.”
Hình Nhất Phàm cắn môi mỏng có chút tức giận, sau cùng thêm một câu: “Được thử qua mới tính.”
“Dừng một chút… ngưng cái đề tài này đi.” Bạch Hạ khẩn trương ngây ngốc.
“Nói đi! Sáng sớm chạy tới phòng anh, có động cơ bắt lương gì?” Hình Nhất Phàm bưng ly trà bên cạnh lên uống.
Bạch Hạ xoay người, từ trong khe hở ngón tay, từng chút từng chút nhìn về phía người đàn ông, khi nhìn thấy anh đã mặc đồ ngủ lên rồi, lúc này cô mới buông tay ra, có chút tức giận nói: “Sao anh không mặc quần áo vậy?”
Hình Nhất Phàm có chút vô tội nhướng mày: “Ở nhà anh, cần phải mặc quần áo sao?”
Bạch Hạ nguýt anh một cái: “Vậy ngộ nhỡ có khách đên thì sao?”
*Có thể đi vào phòng anh, trừ em ra, không có người khác đâu.” Hình Nhất Phàm hip mắt cười rộ lên, thân hình cao lớn không khỏi xích gần cô một ít: “Bây giờ biết tầm quan trọng của em chưa?”
Bạch Hạ mặt chưa hết ửng đỏ, có điều là, nghe được câu này, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Đây chính là đãi ngộ cho người phụ nữ của anh.”
“Thật không? Tiền lương có phải cũng phải giao cho em hay không chứ?” Bạch Hạ buột miệng nói ra, cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra cái đề tài này.
Hình Nhất Phàm đáy mắt ý cười sâu hơn: “Được! Tất cả thẻ của anh đều giao cho em hết.”
Điều này khiến cho Bạch Hạ sửng sốt, cô vội vàng xua tay nói: “Quên đi, em không cần, em không quản tiền của anh.”
*Vì sao?”
“Con người của em quên trước quên sau, ngộ nhỡ làm mắt toàn bộ thẻ của anh thì sao? Em áp lực lớn lắm.”
Bạch Hạ nghĩ đến trong số dư của anh, sắp gần số chứng minh thư, giao cho cô, cô cũng không dám đụng, về sau, cô còn có thể thể vui vẻ đi dạo phố nữa hay không?
“Muốn tiền, trực tiếp nói với anh, bao nhiêu anh cũng cho em.” Hình Nhất Phàm không khỏi xích lại gần đầu nhỏ của cô, đưa tay xoa.
Bây giờ Bạch Hạ cũng không thiếu tiền xài, cô cũng không phải người thích túi hàng hiệu, cái gì đủ dùng là tốt rồi!
“Tạm thời không cần.” Bạch Hạ lắc đầu, khoảng từ mười tám tuổi bắt đầu trạng thái tự lập, cho nên, người khác cho tiền cô, lương tâm cô sẽ bắt an.
“Chờ anh ăn chung bữa sáng.” Nói xong, Hình Nhất Phàm đi về phía trong phòng thay đồ thay quần áo.
Trong chốc lát, áo sơmi màu đậm, kết hợp với quần tây, anh đang cài đồng hồ đi ra, dáng vẻ đẹp trai mê người làm cho Bạch Hạ mê mắn, bây giờ chỉ cần thời điểm cô không có cảm hứng, liếc nhìn người đàn ông này nhiều, thì cảm hứng sẽ tuôn trào.
“Hình Nhất Phàm, anh mặc như vậy, ở bên ngoài có phải rất nhiều cô gái nhìn anh hay không?” Bạch Hạ không khỏi có chút nổi máu ghen lên, người đàn ông này đi đến đâu cũng là tiêu điểm của phụ nữ?
Có bạn trai quá đẹp trai, cũng không phải là chuyện bót lo!
Ánh mắt Hình Nhất Phàm mị hoặc đổ dồn trên người cô: “Yên tâm, trong mắt của anh chỉ có em, đối với những người phụ nữ khác không có cảm giác gì.”
“Em… em có mị lực lớn như vậy sao?” Bản thân Bạch Hạ nghỉ ngờ.
Hình Nhất Phàm cũng tự hỏi, sao lại thích cô như vậy?
Nhưng một khi thích sẽ không có theo quy tắc nào.
“Chắc bởi vì em đặc biệt ngốc, luôn cần anh quan tâm!