Bùi Nguyệt Hoàng cảm thấy như vậy rất hay, liền gật đầu nói: “Ừm, vậy lần sau em mặc ở nhà cho anh xem!”
Hai người đi tới một quán bar, gọi một ly cocktail để ngắm hoàng hôn, thưởng thức cảnh mặt trời lặn rực rỡ và đường phó náo nhiệt, dường như thời gian cũng trôi chậm lại.
Tới tối muộn, ở đây còn có đủ loại tiệc tùng, khiêu vũ, rất sôi nỗi.
Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần mải trò chuyện, không phát hiện ra hai người đàn ông ngồi bên cạnh. Mặc dù hai người này cũng là du khách, nhưng ánh mắt của bọn họ lại nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay của Lam Thiên Thần.
Chiếc đồng hồ mà Lam Thiên Thần đang đeo là Bùi Nguyệt Hoàng tặng anh, giá cả triệu đô la Mỹ. Vì vậy, trong mắt người biết hàng thì đây là một món đồ rất hấp dẫn.
Nơi này cũng có rất nhiều rồng rắn lẫn lộn, bọn họ liền nảy sinh ý định cướp giật, thường quan sát những du khách từ nơi khác tới để ra tay cướp đoạt đồ đạc của người khác.
Đương nhiên bọn chúng cũng đã nhìn thấy vòng tay và nhẫn kim cương của Bùi Nguyệt Hoàng.
Lam Thiên Thần rất cảnh giác, khi anh thoáng nhìn thấy hai người đàn ông đó, anh lập tức nhận ra bọn họ không có ý tốt.
“Nguyệt Hoàng, chúng ta về thôi!” Lam Thiên Thần nói với Bùi Nguyệt Hoàng, anh cũng không muốn làm cô sợ.
Bùi Nguyệt Hoàng đã thắm mệt, cô gật đầu rồi đứng dậy.
Bàn tay Lam Thiên Thần vừa đưa ra, cô liền nắm lấy.
Lam Thiên Thần nắm tay Bùi Nguyệt Hoàng rời khỏi quán bar. Mặc dù hai người đàn ông kia biết Lam Thiên Thần đã cảnh giác với bọn họ nhưng bọn họ là khách quen ở vùng này, vì vậy bọn họ theo dõi Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng bằng đường khác. Lam Thiên Thần nắm tay Bùi Nguyệt Hoàng đi về phía khách sạn. Ở đây chỉ cách khách sạn khoảng một cây số. Ngoài một só du khách đang thư giãn ở bãi cát, có một vài người bán hàng rong. Bùi Nguyệt Hoàng cũng là người nhạy cảm, cô cảm giấy dường như Lam Thiên Thân đang chạy.
“Thiên Thần, sao thế?” Bùi Nguyệt Hoàng tò mò hỏi.
Lam Thiên Thần đành phải nói với cô: “Vừa rồi trong quán bar, có hai người đàn ông nhìn chúng ta chằm chằm, anh nghĩ bọn họ muốn cướp đồ của chúng ta.”
Bùi Nguyệt Hoàng sửng sốt: “Thật sao?”
Lam Thiên Thần thấy cô hoảng sợ thì mỉm cười: “Yên tâm!
Anh sẽ không đề kẻ nào động tới em đâu.”
“Có anh ở đây, em không sợ.” Bùi Nguyệt Hoàng ôm eo Lam Thiên Thần, cảm thấy chồng cô thật lợi hại.
Hai người đi qua những cây dừa. Khách sạn mà hai người thuê là khách sạn bảy sao an nỉnh rất tốt, nhưng ở đây có nhiều người giàu có, nên mấy kẻ trộm cắp vẫn cố ý lẻn vào. Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng bước vào khu vực cây dừa, Lam Thiên Thần liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Anh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một trong hai người đàn ông vừa rồi.
Lam Thiên Thần quay đầu lại, một người đàn ông khác đang ngăn cản trước mặt hai người. Trong lòng Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi căng thẳng, không ngờ hai người kia thật sự muốn cướp tài sản thật.
“Quý ngài và quý cô đây, chúng tôi không muốn hại người, chỉ cần các người giao đồ đáng giá trên người ra, chúng tôi sẽ thả các người đi.” Người đàn ông chặn ở phía trước khoanh tay lại, nói giọng thương lượng.
Hai người đàn ông này là người phương Tây, thân hình tương đối cao lớn vạm vỡ. Bùi Nguyệt Hoàng biết Lam Thiên Thần biết đánh đắm, nhưng cô vẫn không muốn anh bị thương.
“Thiên Thần, chúng ta cứ đưa cho bọn họ đi! Em không muốn anh bị thương.”
Lam Thiên Thần quan sát xung quanh. Ở đây chỉ cách khách sạn chưa tới 300 mét, trước cửa khách sạn có bảo vệ canh gác. Nhưng khu rừng này khá khuất nên bảo vệ không phát hiện ra vụ cướp giật này.
“Anh không muốn, đây là đồ em tặng anh.” Lam Thiên Thần trầm giọng mà nói: “Em chạy tới chỗ khách sạn báo cho bảo vệ tới đây.”
“Thiên Thần…” Bùi Nguyệt Hoàng vô cùng lo lắng.
“Yên tâm đi, chồng em không dễ bị đánh gục như thế đâu.”
“Nhưng…”
“Hai người thương lượng xong chưa vậy? Nếu không thì có thể để quý cô xinh đẹp này ở lại đây vui vẻ với bọn này.
một lát!” Hai người đàn ông kia bắt đầu để ý đến Bùi Nguyệt Hoàng.