Lúc này Triệu Đống ngồi trong văn phòng, nhìn trên mạng điên cuồng hiện lên tin tức về chuyện xấu của Lam Thiên Thần, trên mặt anh ta hiện lên nụ cười âm độc, Bùi Nguyệt Hoàng còn có thể giữ anh lại bên người sao?
Người phụ nữ cao ngạo tựa nữ thần như vậy, làm sao chịu được người đàn ông của mình ngoại tình? Cũng không biết cô với mối tình chị em này đã ồn ào thành dạng gì?
Tốt nhát là Bùi Nguyệt Hoàng đá văng Lam Thiên Thần, cô thương tâm tuyệt vọng, cũng sẽ không còn lòng dạ làm việc. Vừa lúc anh ta có thể thừa thời cơ cứu vớt công ty của anh ta. Anh ta đang đàm phán một hạng mục, nếu thành công, đối phương lập tức rót vốn vào đầu tư, lúc đó tài chính của anh ta sẽ bình thường trở lại. Mấy hạng mục trước kia một khi hoàn thành, thu về vốn lẫn lãi, công ty của anh ta cũng sẽ kiếm được một khoản.
Triệu Đống đối với kế hoạch khôn khéo của mình tự cảm thấy đắc ý cùng kiêu ngạo. Trong giới kinh doanh, chỉ cần có thể thành công, anh ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Dương Điềm Điềm hiện tại ở trong tiêu điểm khiến cô ta trở nên hot một phen, hiện tại lưu lượng của cô ta so với ngôi sao còn đáng chú ý hơn.
Nhưng mà Dương Điềm Điềm đối với bỗng nhiên hot lên như vậy, cô ta vẫn cảm thấy sợ hãi, cô ta thực không ngờ Lam Thiên Thần nhận được nhiều sự chú ý như vậy.
Scandal lần này như đóm lửa cháy trên đồng hoang thiêu rụi tắt cả. Lúc nhìn những bình luận này cô ta vừa thẹn lại vừa khó chịu, cũng không đọc nồi.
Hiện tại cô ta chỉ hi vọng sóng gió này dừng lại, cô ta cũng cằm tiền của Triệu Đống bỏ trốn.
Mà trên mạng, truyền thông có thể trần áp, Khúc Hạo đều đã bàn qua, có mấy bộ phận truyền thông mà bọn họ hợp tác đều đã phong sát chuyện này, nhưng mà internet giống như một lần hồng thủy, ngăn được một ngọn sóng cũng không thể cản được toàn bộ ngọn sóng sau này.
Khúc Hạo ở trong văn phòng sứt đầu mẻ trán đối phó với truyền thông khắp nơi, Hứa Mẫn ở bên cạnh giúp anh xử lý, nhưng chuyện này vẫn lợi hại như cũ, trở thành tâm điểm chú ý của người khác.
Ở trong gara ngầm, ở vị trí đỗ xe, bóng tối bị tiếng phanh xe phá hủy, chiếc xe thể thao dừng lại, người ngồi ở ghé lái đạp của bước ra, Lam Thiên Thần nhanh chóng xuống xe đi thẳng về hướng thang máy.
Anh nhanh chóng nhắn thang máy, vì lo lắng mà gương mặt anh căng chặc, trán nổi gân xanh, siết chặt nắm tay, ngực phập phông, biểu hiện anh sắp phát điên lên.
Lúc này Bùi Nguyệt Hoàng đã nghe Khúc Hạo báo cáo về chuyện này, Khúc Hạo cũng làm hết sức nhưng chuyện này vẫn như cũ không thể tiêu trừ toàn bộ.
“Bùi tổng, chỉ sợ còn cần một thời gian nữa, tôi sẽ sai càng nhiêu người đên xử lý.”
“Được! Anh cứ việc đi làm, bát luận đối phương muốn cái giá nào, chỉ cần phong sát được chuyện này đều sẽ đáp ứng.”
Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng bình tĩnh không ít, cô xoay người nhìn ra xa, đôi mắt đẹp phủ một lớp sâu lo.
“Vâng! Bùi tổng, tôi lập tức đi làm!”
Khúc Hạo nói xong, vừa xoay người liền thấy cửa có người đẩy vào, anh không khỏi hoảng sợ. Lam tổng trở lại?
Mà Bùi Nguyệt Hoàng lại nghĩ là Hứa Mẫn đi vào, cô cũng không quay đầu lại. Lam Thiên Thần ra hiệu cho Khúc Hạo đi ra ngoài. Khúc Hạo liền đẩy cửa đi ra, Lam Thiên Thần nhìn thân ảnh cao gầy ở gần cửa sổ sát đất, trái tim anh lập tức đau lòng.
Có phải cô bị tổn thương hay không? Có cảm thấy khó chịu không? Lam Thiên Thần lo lắng bước nhanh đến.
Bùi Nguyệt Hoàng nghe thấy tiếng bước chân, cô đang muốn quay đầu lại liền bị một đôi tay rắn chắc ôm chặt lầy từ phía sau. Cô lập tức nghe được hơi thở quen thuộc, cô sợ run lên vài giây, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại quay về rồi?”
“Xin lỗi, em nghe anh giải thích.” Lam Thiên Thần trầm thấp nói, giọng nói căng thẳng, giống như hận không thể lấy tim ra cho cô xem trong lòng anh chỉ có cô.
Bùi Nguyệt Hoàng cong môi mỉm cười, cô xoay người trong ngực anh, tựa vào cửa sổ sát đất, ánh mắt chứa ý cười nhìn anh: “Vậy anh giải thích một chút đi! Người phụ nữ kia là ai?”
“Anh không biết cô ta, cũng không biết cô ta có thân phận gì, nhưng mà nhìn ảnh chụp này anh mới biết cô gái 3 lần tiếp cận anh đều là cùng một người.”
Lam Thiên Thần từ khi yêu cô, những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều không thèm liếc mắt lấy một cái.
Cho nên Dương Điềm Điềm ba lần giả vờ gặp gỡ anh đều không có ấn tượng. Nếu đổi lại là một người đàn ông tiếp cận anh, có lẽ anh đã không sơ ý như vậy.
Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười: “Hóa ra anh cũng không biết chuyện này.”
“Anh thật sự không biết, từ lúc ở bên cạnh em anh đều không thèm liếc mắt đến người phụ nữ khác. Nếu anh biết cô ta cố ý tiếp cận, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này phát sinh.”
Gương mặt ôn nhuận của Lam Thiên Thần lúc này hiện lên lửa giận không thể kiềm chế.