Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, liền nói: “Còn nữa, em có thời gian rảnh thì tìm đối tượng yêu đương lâu dài đi! Tuổi tác của em cũng không còn nhỏ nữa đâu.”
Hứa Mẫn bật cười: “Có phải Bùi tổng đã biết sự ngọt ngào của tình yêu rồi không vậy!”
Bùi Nguyệt Hoàng không biết phải trả lời thế nào. Trước đây cô không biết yêu một người là cảm giác như thế nào.
Bây giờ mới biết, yêu một người, mỗi giây mỗi phút đều tràn ngập ngóng trông.
Bùi Nguyệt Hoàng xuống lầu, đi về phía chiếc xe hơi thể thao màu đỏ của mình. Cứ nghĩ tới chuyện Lam Thiên Thần cũng sắp về nhà, cô lại càng muốn nhanh chóng tới lúc ăn tối với anh.
Bình thường Bùi Nguyệt Hoàng sẽ ở lại công ty đọc tài liệu, nhưng vì anh, cô tình nguyện tan làm.
Bởi vì hẹn Lam Thiên Thần ăn tối quan trọng hơn bất cứ công việc gì khác. Chiếc xe thể thao màu đỏ của Bùi Nguyệt Hoàng chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe. Đúng lúc đó, trong một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở bên kia đường, Lưu Trung rít một hơi rồi ném tàn thuốc ra ngoài cửa sỏ.
Ánh mắt anh ta trở nên tàn nhẫn, đạp chân ga lao về phía xe của Bùi Nguyệt Hoàng.
Đôi mắt của anh ta độc ác như mắt rắn nhìn chằm chằm xe thể thao của Bùi Nguyệt Hoàng. Lúc này, Lưu Trung chỉ muốn kéo Bùi Nguyệt Hoàng chét chung.
Như thể, có cô chôn cùng, cái chết của anh ta sẽ đáng giá hơn vậy. Số mệnh bạc bẽo của anh ta kéo theo cái chết của thiên kim đại tiểu thư như Bùi Nguyệt Hoàng, cũng đủ rồi!
Bùi Nguyệt Hoàng mở một bản nhạc êm dịu trong xe. Cô đang thư giãn một chút, trong đầu cũng nghĩ ngợi vài chuyện.
Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ tìm cơ hội nói với ông nội chuyện ở xà ` 2 thÙi NƯỆn TIỆC Son H2 0n rê, đề xem ông nội có nghĩ thoáng mà đông ý không.
Xe của Bùi Nguyệt Hoàng chạy ra khỏi trung tâm thành phố sau đó đi thẳng vào con đường lớn dẫn tới biệt thự của cô, dài khoảng mười máy cây só.
Lưu Trung không ra tay khi còn ở trong thành phó, vì anh ta không chắc liệu mình có thể đâm trúng xe của Bùi Nguyệt Hoàng hay không, xe cộ lưu thông trên đường quá nhiều.
Cho nên anh ta âm thầm chờ đợi cơ hội. Tới khi rẽ vào con đường rộng rãi lại ít xe cộ này, Lưu Trung lập tức tăng tốc đuồi theo chiếc xe màu đỏ của Bùi Nguyệt Hoàng.
Bùi Nguyệt Hoàng rất tuân thủ quy tắc giao thông, cô vẫn giữ tốc độ lái xe như thường lệ. Một chiếc xe màu đen đột nhiên phóng qua bên cạnh xe của cô. Lưu Trung chạy tới cột giao thông phía trước, tìm một chỗ thích hợp để lát nữa lao ra trúng mạn xe bên phải của Bùi Nguyệt Hoàng.
Như thế, xe thể thao của Bùi Nguyệt Hoàng sẽ bị đâm trúng rồi lăn máy vòng, cô cũng mắt mạng.
Bùi Nguyệt Hoàng hoàn toàn không biết rằng thần chết đang chờ cô ở phía trước. Cô nhìn bảng đếm số đèn giao thông, hôm nay cô vội vã về nhà, không muốn bỏ lỡ thời gian ở chung với Lam Thiên Thần. Bùi Nguyệt Hoàng vừa đạp chân ga chạy qua đèn giao thông. Cùng lúc đó Lưu Trung đang mai phục sẵn gần đó, tầm nhìn của anh ta vừa đủ để nhìn thấy từng chiếc xe chạy về phía này. Anh ta nhìn chiếc xe hơi thể thao màu đỏ của Bùi Nguyệt Hoàng đang chạy với tốc độ 50km/giờ.
Lưu Trung lập tức đạp chân ga tạo thành tiếng nổ ga rất lớn, nhắm đúng lúc Bùi Nguyệt Hoàng còn cách mười mét thì đột nhiên phóng tới đâm vào xe của cô. Bùi Nguyệt Hoàng đang nhìn phía trước, tới khi cô nhận ra có xe khác áp sát bên cạnh thì đã muộn. Chiếc xe màu đỏ của cô bị đâm phải, lật tung lên lăn trên đường lớn ba vòng. Bên dưới chiếc xe, mảnh thủy tinh vỡ vụn, linh kiện xe méo nát. Qua cửa sổ đã vỡ vụn, có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang nằm trên túi khí đã vỡ. Trên trán cô, một dòng máu chậm rãi chảy xuống.
Dưới ảnh hưởng của vụ va chạm, Lưu Trung cũng gần như mắt đi tri giác. Nhưng khi nhìn thấy Bùi Nguyệt Hoàng trong chiếc xe đối diện, anh ta liền mỉm cười đầy mãn nguyện!
Bùi Nguyệt Hoàng rơi vào hôn mê, cả người lạnh đi, vô cùng đau đớn. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mắt đi tri giác, trong lòng cô không ngừng gọi một cái tên.
Lam Thiên Thần.
Khoảnh khắc đó, cô cảm tháy vô cùng tiếc nuối. Nếu cô cứ thế mà chết thì quả thực không cam tâm.
Đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông khiến những chiếc xe khác cũng lập tức dừng lại. Những tài xế tốt bụng xuống xe chạy tới. Có vài người chạy tới chỗ xe của Bùi Nguyệt Hoàng, vài người khác chạy tới xe của Lưu Trung.
Có người nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cứu thương, có người cố gắng kéo mở cửa xe thể thao, đưa Bùi Nguyệt Hoàng đang bát tỉnh ở bên trong ra ngoài. Hai bên trán Bùi Nguyệt Hoàng đều bị thương chảy máu, sắc mặt tái nhợt. Ngoài ra cô không bị xây xát ở đâu khác, nhưng đầu thì bị thương khá nặng.
Vừa rồi mọi người đều chứng kiến chiếc xe thể thao màu đỏ này lăn ba vòng rồi mới dừng lại.
Người ngồi trong xe sẽ có thương tích thế nào, ai cũng tưởng tượng được.
Sau khi xe cứu thương tới hiện trường, người bảo vệ hiện trường cũng tới, mọi người rời khỏi đây.