Bạch Hạ không khỏi lùi lại một bước, dựa vào bức tường phía sau, lo lắng nuốt nước miếng.
Hình Nhất Phàm lập tức đến gần, dùng cánh tay dài ngăn cô lại, ôm cô vào trong ngực: “Giúp anh một việc.”
“Hả?”
“Chuyện gì gấp sao?”
Bạch Hạ vội vàng ngắng đầu hỏi.
*Thử một lần hộ anh.”
Hình Nhất Phàm cũng lo lắng không biết một cú đá kia có ảnh hưởng gì không, anh không kìm được mà đẩy nhẹ cằm cô, đôi môi mỏng rơi xuống, anh thực hiện cái gọi là kiểm tra! Vài phút sau, Hình Nhất Phàm chắc chắn rằng mình không sao, còn gương mặt của Bạch Hạ lại ứng hồng nhẹ nhàng trong vòng tay anh. | “Được không?”
Bạch Hạ vừa rồi giật mình, hiện tại cô đã kiệt sức rồi.
“Được! Lên giường ngủ đi!”
Hình Nhất Phàm nói xong liền đưa cô đến mép giường: “Em ngủ trước đi, anh còn phải làm việc.”
Hai mắt Bạch Hạ đầy vẻ buồn ngủ, anh không muốn để cô thức cả đêm nữa, bây giờ chắc đã 11 giờ rồi.
Bạch Hạ ngoan ngoãn đi ngủ, Hình Nhất Phàm đắp chăn bông cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Hình Nhất Phàm, em xin lỗi.”
Bạch Hạ xin lỗi vì cú đá của cô vừa rồi.
Hình Nhất Phàm cười ngả nghiêng: “Không sao đâu, em là vợ của anh mà! Sau này em muốn làm gì nó cũng được.”
Bạch Hạ im lặng, đưa mắt nhìn anh cười đến có chút tà khí đến khi bóng anh rời đi, đóng cửa phòng lại.
Bạch Hạ vẫn tự trách bản thân có tội, lần sau nghịch cái gì phải cần thận, không được đá lung tung.
Tuy Hình Nhất Phàm có việc nhưng cũng không quá quan trọng, chủ yếu là sợ ở cùng Bạch Hạ, anh lại nghĩ lung : tung, anh không biết mình sẽ làm gì khi mắt đi lý trí.
Vì vậy, cách tốt nhát là để cô đi ngủ trước, khi cô ngủ rồi, con thú trong người anh cũng sẽ bị nhốt lại.
Sau một lúcBạch Hạ thật sự ngủ thiếp đi , Hình Nhất Phàm nhìn cô, sau đó tiếp tục đi trên ban công, dùng ipad kiểm tra email của công ty.
Giờ phút này, ngược lại có người lại mất ngủ, Lam Thiên Thần đang ngồi trên ban công, buổi chiều Bùi Nguyệt Hoàng nói rằng buổi tối mình sẽ không về vì chuyện gì đó, nhưng đã 11 giờ rồi mà vẫn không thấy người đâu.
Điêu này khiên anh hơi lo lăng, anh gọi điện thoại cho Bùi Nguyệt Hoàng, chuông kêu nhưng lại không có người nhận.
Lam Thiên Thần tiếp tục ngồi trên ban công, nhìn chằm chằm con đường dẫn đến biệt thự của cô, chờ đợi hai ngọn đèn xe quen thuộc.
Cuối cùng vào lúc 110, Lam Thiên Thần nhìn hai cái đền pha như mắt U Minh chiếu tới, đó là đèn pha ô tô thể thao phiên bản giới hạn của Bùi Nguyệt Hoàng, cô về rồi.
Lam Thiên Thần lập tức đứng dậy đi xuống lầu, mở cửa sân, đi về phía cửa nhà cô.
Cho dù cô quay lại, anh vẫn muốn biết cô đã đi đâu, tại sao lại về muộn như vậy, tại sao cô không nghe điện thoại của anh.
Bùi Nguyệt Hoàng đi từ nhà họ Bùi về, khoảng chín giờ cô vội vã chạy về biệt thự, nhưng cô không biết rằng trên.
đường đã tắc đường 2 tiếng đồng hồ khiến cô rất bắt lực.
Khi xe thể thao của Bùi Nguyệt Hoàng chuẩn bị lái vào sân, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người đứng dưới đèn đường trước mặt, cô không khỏi giật mình nhìn chăm chú, đó không phải là Lam Thiên Thần sao?
Cô nhanh chóng thả cửa kính xe xuống, hỏi người đàn ông đang lạnh lùng đứng dưới đèn đường: “Sao cậu còn chưa ngủ!”
“Tôi đang đợi em.”
Giọng điệu của Lam Thiên Thân có chút khó chịu.
“Lên xe, vào nhà tôi nói chuyện tiếp!”
Bùi Nguyệt Hoàng nói với anh.