Cho dù cô đã từng mong đợi, nhưng một khi từ bỏ, cô sẽ từ bỏ sạch sẽ.
Cô không đỏ mặt, tim không đập nhanh, lập tức lùi lại một bước. Hạng Kình Hạo mỉm cười đứng thẳng dậy, hỏi thăm: “Không sao chứ?”
“Không sao!” Tưởng Hân Vy sực tỉnh, liền nói với Hạng Kình Hạo: “Phiền anh tránh ra một chút.”
Hạng Kình Hạo kinh ngạc nhìn cô, sau đó Tưởng Hân Vy bỏ mặc anh ở một bên, cầm cái váy đi vào căn phòng bên cạnh, Hạng Kình Hạo có chút hụt hãng, đây đâu phải cuộc gặp gỡ tình cờ hoàn hảo mà anh tưởng tượng chứ? Nếu không phải vừa rôi cô nhìn thây anh, cũng nhận ra anh là ai, thì anh còn tưởng cô đã quên anh thật rồi.
Chẳng lẽ ấn tượng của cô về anh lại ít như vậy sao? Hay là, ngày đó, trong hôn lễ, anh không để lại ấn tượng đủ sâu sắc với cô?
Hạng Kình Hạo không cam tâm, anh mở cửa căn phòng bên cạnh ra, nhìn thấy Tưởng Hân Vy đang ngồi trước một cái máy may, thuần thục di chuyển chiếc váy may lại mối ghép.
Hạng Kình Hạo cảm thấy thật thú vị. Anh bước tới chỗ Tưởng Hân Vy, chống hai tay trước bàn, quan sát cô làm việc.
Tưởng Hân Vy thấy Hạng Kình Hạo bước vào, chỉ liếc nhìn một lần. Cô nghĩ, anh không ở cạnh cô gái tóc vàng kia mà lại chạy tới đây làm gì chứ?
“Anh tới xem trình diễn thời trang mà! Đây là hậu trường, không phải sàn diễn, có phải anh tới nhằm chỗ rồi không?”
Tưởng Hân Vy vừa cắt chỉ vừa nói, không hề nhìn lên.
Hạng Kình Hạo híp mắt, điều này quả thực khiến anh rất tổn thương. Anh vui vẻ tới đây tìm cô, vậy mà cô lại tỏ thái độ thế này ư?
Mặc dù cô không biết vì cô mà anh đã chuẩn bị những gì, nhưng trước đó bọn họ đã gặp nhau trong hôn lễ, cô không nên lạnh nhạt với anh như vậy chứ!
“Tôi đến tìm em.” Hạng Kình Hạo chủ động nói.
Tưởng Hân Vy đang vội may váy, chiếc váy này bị sứt chỉ khá nhiều mà buổi trình diễn lại sắp bắt đầu, nhất định phải sửa cho xong.
Vì vậy, cô không thể rời mắt khỏi chiếc váy này được.
“Anh tìm tôi làm gì?” Tưởng Hân Vy liếc Hạng Kình Hạo một cái rồi lại tiếp tục với cái váy.
“Tôi lấy được số điện thoại của em từ Hình đại ca, biết em đang tham gia buổi trình trình diễn thời trang ở đây nên mới đặc biệt đến tìm em.” Hạng Kình Hạo kéo một cái ghế đến, ngồi xuống.
Tưởng Hân Vy sửng sốt, anh hỏi thăm số điện thoại của cô từ chỗ anh họ sao? Còn hỏi được cô đang ở đây?
Xem ra tinh lực của đàn ông đúng là dồi dào thật, chẳng lẽ có một người đẹp tóc vàng vẫn chưa đủ, anh còn rảnh rỗi hỏi thăm chuyện của cô, muốn tán tỉnh cô sao?
Đúng là loại người hai lòng điển hình mà. Chỉ có điều cho dù anh có đẹp trai hơn nữa, có giàu có hơn nữa thì cô cũng tuyệt đối không tham gia vào cuộc sống hỗn loạn của anh.
Tưởng Hân Vy cầm chiếc váy đã được may lại, kiểm tra một lượt rồi đứng dậy, tò mò hỏi người đàn ông trước mặt một câu: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Hạng Kình Hạo: “…”
Anh còn chưa kịp trả lời, Tưởng Hân Vy đã nói: “Xin lỗi, tôi bận lắm.”
Hạng Kình Hạo: “…”
Sau khi cửa tự động đóng lại, Hạng Kình Hạo một mình đứng trong phòng may, đau đầu cắn môi. Xem ra anh đã quá tự tin về bản thân rồi. Anh còn tưởng ở hôn lễ, ít nhát hai người đã có thiện cảm với nhau rồi, có cơ hội để tiền triển tình cảm.
Không ngờ, chỉ là anh tưởng bở mà thôi.
Tưởng Hân Vy đem váy về, La Ngải Mỹ lại tiếp tục ra lệnh:” Hân Vy, em có thể chuyển máy cái móc treo đồ này đi không, chiếm nhiều không gian quá. Đem chúng qua phòng may đi, để ở đây người mẫu không tiện thay đồ.”
Tưởng Hân Vy nhìn vali đựng móc treo đồ, ít nhất cũng phải hơn ba mươi cái, hơn nữa chúng còn không phải đồ nhựa.
“Được, em sẽ chuyển đi ngay.” Tưởng Hân Vy lập tức xắn tay áo lên, ôm đống móc quần áo đi. Chúng nặng hơn tưởng tượng của cô, cũng phải ba mươi cân. Hơn nữa còn đựng trong một cái vali lớn, phải gắng sức lắm cô mới di chuyển được.
Nhưng ở đây đã trở thành một đống hỗn độn, chiếc hộp này quả thực chiếm một vị trí lớn, Tưởng Hân Vy lập tức dùng lực cầm lên di chuyển về phía cửa.