Chẳng lẽ cô ta là nhân viên của Bùi thị? Anh thực ra cũng không nhớ rõ.
Dương Điềm Điềm lập tức cực kỳ thất vọng, đã gặp nhau hai lần, anh vẫn không nhớ mặt cô ta?
“Chúng ta lúc trước đã gặp nhau, anh không có ấn tượng sao?” Dương Điềm Điềm lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Chính là Lam Thiên Thần căn bản không nhớ rõ, anh tiếp tục chọn thức ăn, mà lúc này Dương Điềm Điềm lập tức làm như đứng không vững, cô ta vươn tay ôm lấy Lam Thiên Thần.
Lam Thiên Thần lập tức ngắn người, anh vươn tay vặn tay cô ta ra, xoay người lui về sau: “Cô làm gì?”
Anh có chút lãnh đạm hỏi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi tôi có chút đứng không vững.”
Dương Điêm Điêm nói xong, lập tức vươn tay đêm vạt áo anh: “Nơi này có dính bản.”
Lúc cô tay vươn tay chạm đến, Lam Thiên Thần liền đẩy ra: “Cảm ơn nhắc nhở.”
Nói xong anh tự xem vạt áo của mình một chút, đẩy xe rời đi.
Mà hai người đàn ông bên cạnh, đã thành công chụp được ảnh, trong hình là một buổi gặp gỡ hoàn mỹ.
Chỉ thấy trong ảnh Lam Thiên Thần không nhìn về máy ảnh, phần lớn là ánh mắt kinh hỉ ái mộ của Dương Điềm Điềm, giống như trong cuộc gặp này hai người đều vô cùng vui mừng.
Điều này hết thảy đều vượt qua quan hệ bình thường, Dương Điềm Điềm diễn rất khá.
Nhưng mà biểu tình không tự nhiên của Lam Thiên Thần đều hoàn mỹ tránh được.
Triệu Đống đang ở trong xe nhìn ảnh hai tên thủ hạ gửi đến mà cười rộ lên, kế hoạch này càng lúc càng hoàn mỹ, thành công tạo ra căn cứ chính xác Lam Thiên Thần phản bội Bùi Nguyệt Hoàng.
Chỉ cần lại có nhiều hơn hai lần gặp nữa, Bùi Nguyệt Hoàng không thể không tin chuyện này. Đến lúc đó, cô bị tình cảm làm tổn thương nghiêm trọng, còn có tâm tình mà quyết định chuyện công ty sao?
Không lâu sau Dương Điềm Điềm đi ra, cô ta thực thương tâm, chẳng lẽ mặt cô ta khó nhớ lắm sao? Lam Thiên Thần vậy mà không nhớ đến cô ta?
Lam Thiên Thần tính tiền xong liền quay về xe mình, chạy.
thẳng về nhà.
Dương Điềm Điềm ngồi trong xe nhìn theo xe anh, trong ánh mắt khó nén mắt mác. Triệu Đống một bên hỏi: “Yêu tên này rồi?”
Dương Điềm Điềm lập tức lắc đầu không dám thừa nhận.
Triệu Đống lập tức vươn tay nắm tóc cô ta: “Cho dù cô yêu cậu ta, với thân phận này của cô, Lam Thiên Thần cũng sẽ không thèm để ý tới.”
Dương Điềm Điềm kêu đau một tiếng: “Tôi không dám!
Triệu tổng, tôi thực sự không dám.”
Lam Thiên Thần quay về nhà liền bắt đầu làm bữa tối, khoảng 7 giờ, sau lưng anh vang lên tiếng bước chân, anh quay đầu lại. Chỉ thấy Bùi Nguyệt Hoàng đã nghỉ ngơi tốt, tắm rửa sạch sẽ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, mái tóc dài tủy ý để sau lưng, phong tình vạn chủng xuấn hiện.
Cô vươn tay ôm lấy thắt lưng anh: “Em đói bụng.”
“Lập tức xong ngay.”
“Em có thể ăn anh trước không?” Bùi Nguyệt Hoàng trêu anh.
Lam Thiên Thần lập tức buông đồ trong tay ra, ánh mắt kinh hỉ xoay người: “Em xác định?”
Bùi Nguyệt Hoàng xì một tiếng lui về sau: “Đùa anh thôi.”
Lam Thiên Thần liền có chút ảo não trừng mắt nhìn cô: “Chơi vui như vậy?”
“Rất vui nha!”
Bùi Nguyệt Hoàng thích thú nhìn kinh hỉ trong mắt anh, bởi vì cô cảm giác được trong mắt anh cô là quan trọng nhát.
“Trước cho em ăn no, buổi tối đến lượt anh.” Lam Thiên Thần nói xong liền xoay người tiếp tục làm bữa tối.