Một tiếng “chát” vang lên rõ ràng trong phòng, khuôn mặt Nghê Sơ Tuyết không chút phòng bị, đã hẳn lên năm ngón tay.
Toàn thân Nghê Sơ Tuyết ngây người trong vài giây, cô chịu đựng cơn đau, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, cô tức giận nhìn Mị Lạp trước mặt, cô căn bản không biết mình đã xúc phạm chị ta ở chỗ nào.
“Chị…” Nghê Sơ Tuyết nhìn chị ta.
“Mày còn có mặt mũi gọi tao là chị sao? Nghê Sơ Tuyết, sao mày có thể xuống tay với người đàn ông mà tao nhìn trúng?”
Đột nhiên, Mị Lạp bóp vai cô lắc mạnh: “Mày nghe cho rõ đây, Hạng Bạc Hàn là của tao, mày tránh xa anh ấy ra cho tao.”
Cuối cùng Nghê Sơ Tuyết cũng biết được nguyên nhân vì sao Mị Lạp tức giận như vậy, thì ra không phải là chị ấy đi tìm ba mẹ, mà là đi nhà ăn, chị ấy nhìn thấy cô cùng Hạng Kình Hạo rồi sao?
Mị Lạp đột nhiên đẩy cô, cô ta khoanh tay ngòi trên sô pha, giọng nói ra lệnh: “Lại đây, nói rõ cho tao biết, mày.
dùng thủ đoạn gì câu dẫn anh ấy.”
Nghê Sơ Tuyết thở dài, từ nhỏ đến lớn cô đều biết bản thân mình không phải do ba mẹ sinh ra, nên sau khi cô hiểu chuyện, cô đều không dám tranh giành đồ với Mị Lạp, cũng không dám chọc cho chị ta tức giận, chỉ cần là thứ chị ta muốn cô đều sẽ nhường.
Nhưng bây giờ cô biết, có một số chuyện là không thể nhượng bộ.
Nghê Sơ Tuyết từng bước đi đến sô pha ngồi xuống đối diện với Mị Lạp, Mị Lạp lập tức gác chân lên, biểu tình đắc ý: “Nói đi! Câu dẫn anh ấy từ lúc nào?”
Nghê Sơ Tuyết nghe tháy lời nói của cô ta khiến toàn thân cô căng thẳng, hai từ câu dẫn này làm cô tổn thương.
“Chị hiểu nhầm rồi, em không có câu dẫn anh ấy, bọn em chỉ là có hảo cảm với nhau, cùng thích đối phương mà thôi.” Ánh mắt Nghê Sơ Tuyết chưa bao giò bạo dạn nhìn Mị Lạp như vậy.
Mị Lạp vẫn luôn quen với tính cách không dám chống đối lại mình của cô, lúc này nhìn ánh mắt cô, cô ta đột nhiên nhận thức được Nghê Sơ Tuyết không phải là người nghe lời như trước nữa.
“Hạng Bạc Hàn nhìn trúng mày sao? Đùa gì vậy, người có thân phận giống như anh ấy, người đàn ông có uy danh, dạng người phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua, mày là cái thá gì?”
Mị Lạp cười lạnh lùng, cô ta không có cách nào tin được giữa Nghê Sơ Tuyết và Hạng Bạc Hàn sẽ phát sinh tình yêu.
Nghê Sơ Tuyết biết dù bản thân có giải thích thế nào cũng đều không có cách khiến Mị Lạp tin, cô thở dài một hơi: “Đây là sự thật, em không muốn giải thích nhiều nữa, chị, chuyện gì em cũng có thể nghe chị, nhưng người em thích, em nhất định sẽ tự mình giành lấy.”
Nói xong, Nghê Sơ Tuyết đứng dậy đi về phía cửa, kéo cửa ra ngoài.
Phía sau, Mị Lạp giật mình tỉnh lại, lập tức ném một cái gối: “Nghê Sơ Tuyết, mày dám tranh với tao sao.”
Nghê Sơ Tuyết ấm ức chảy nước mắt, cô đến một gian phòng không người trên ban công, nghỉ ngơi ở đó.
Trong đầu cô lúc này toàn là bóng dáng của Hạng Bạc Hàn, cô nhớ anh, đồng thời cũng nhịn xuống nỗi ấm ức của bản thân.
Chuyện này cô cũng không muốn làm phiền đến phụ huynh hai bên, cô không muốn trở thành kẻ thù của Mị Lạp.
Biệt thự Hạng gia.
Sau khi Hạng Kình Hạo tỉnh lại trong vòng một tiếng đồng hồ, anh gọi điện cho tất cả những người bạn cũ, giải thích cũng như báo bình an cho họ.
Trong đó tất nhiên cũng có Hình Liệt Hàn, anh về nước vẫn chưa đi gặp anh ấy, cảm thấy có chút thất lễ.
Nhưng Hình Liệt Hàn cũng không ở trong nước, gia đình anh ấy tổ chức đi du lịch, đi gần một tháng mới về, đợi sau khi anh ấy về đại khái cũng có thể tham dự hôn lễ của anh.
Trước khi Hạng Bạc Hàn xuất phát cũng quay về nhà một chuyến, nhìn cháu trai đã khôi phục được như cũ anh cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì công ty của gia tộc vẫn cần cháu trai cùng giúp sức.
Hạng Kình Hạo cũng hy vọng chuyện này có thể lắng xuống, hơn nữa còn thu hồi lại số thuốc bị thất lạc sáu tháng trước.