Hai người đang mừng thầm không thôi.
Mà Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm đang luyện tập trong sảnh, đã nhảy xong một đoạn, hai người Diệp Mạn Ni đi tới, liền bắt đầu luyện tập một lần nữa, cách thời gian buổi hòa hạc của bọn họ cũng chỉ còn nửa tháng mà thôi.
bữa em nấu một bữa, đừng để mệt quá.”
Hoắc Kỳ Ngang cười nói: “Không sao, chỉ cần anh có thời gian, anh sẽ về nhà nấu.”
“Không được, vậy em cũng muốn nấu mà!” Kỷ An Tâm tranh nói với anh.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức nghĩ một chút: “Được, một tuần, anh bốn ngày, em ba ngày.”
“Ừm! Được, chỉ là em nấu ăn không được ngon lắm, anh không được chê đâu đấy.” Kỷ An Tâm nói trước.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức đem cô kéo vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn khóe miệng cô: “Nếu anh ăn chưa no, tối ăn em vậy.” . Đam Mỹ Hài
Kỷ An Tâm lập tức khanh khách cười một tiếng, đẩy anh: “Anh không đứng đắn, em đi chơi cùng bọn nhỏ đây.”
Nói xong, Kỷ An Tâm đi ra, lúc này, là sắp bước sang mùa hè, hoàng hôn xế chiều lung linh nhiều vẻ, rắc vào trong sân vườn, khiến cho nơi đây như được bao phủ bởi một vòng ánh sáng.
Kỷ An Tâm đứng ở bên cạnh, nghe tiếng cười của bọn nhỏ, sau lưng, là hương thơm cơm tối bay đến từ phòng bếp, cuộc sống như vậy, mới là cuộc sống mà cô luôn hướng đến.
Trên đường.
Trang Noãn Noãn xuống khỏi xe của Lam Sơ Niệm, cô mua một chút hoa quả ở quầy hoa quả bên đường, vào lúc này, cô bữa em nấu một bữa, đừng để mệt quá.”
Hoắc Kỳ Ngang cười nói: “Không sao, chỉ cần anh có thời gian, anh sẽ về nhà nấu.”
“Không được, vậy em cũng muốn nấu mà!” Kỷ An Tâm tranh nói với anh.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức nghĩ một chút: “Được, một tuần, anh bốn ngày, em ba ngày.”
“Ừm! Được, chỉ là em nấu ăn không được ngon lắm, anh không được chê đâu đấy.” Kỷ An Tâm nói trước.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức đem cô kéo vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn khóe miệng cô: “Nếu anh ăn chưa no, tối ăn em vậy.”
Kỷ An Tâm lập tức khanh khách cười một tiếng, đẩy anh: “Anh không đứng đắn, em đi chơi cùng bọn nhỏ đây.”
Nói xong, Kỷ An Tâm đi ra, lúc này, là sắp bước sang mùa hè, hoàng hôn xế chiều lung linh nhiều vẻ, rắc vào trong sân vườn, khiến cho nơi đây như được bao phủ bởi một vòng ánh sáng.
Kỷ An Tâm đứng ở bên cạnh, nghe tiếng cười của bọn nhỏ, sau lưng, là hương thơm cơm tối bay đến từ phòng bếp, cuộc sống như vậy, mới là cuộc sống mà cô luôn hướng đến.
Trên đường.
Trang Noãn Noãn xuống khỏi xe của Lam Sơ Niệm, cô mua một chút hoa quả ở quầy hoa quả bên đường, vào lúc này, cô nhìn về hướng văn phòng luật sư ở bên cạnh, cô cắn cắn môi, bước vào bên trong.
Bên trong ngồi một người đàn ông trung niên hơn 40, ông ta nhìn thấy khách đến cửa, ngay lập tức cưới đón: “Tiểu thư, có thể phục vụ gì giúp cô hay không?”
Trang Noãn Noãn đeo khẩu trang, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của cô, cũng không sợ bị người nhận ra.
“Chào anh, tôi muốn hỏi một chút, chỗ của các anh, có phải là vụ án gì cũng sẽ nhận hay không vậy!”
“Đương nhiên, chỉ cần là trong phạm vi năng lực của chúng tôi, chúng tôi đều sẽ nhận, thư cô, cô có vụ án gì cần chúng tôi giúp sao?”
Trang Noãn Noãn nghĩ một chút, không tự chủ được hỏi: “Xin hỏi, nếu như tôi muốn thưa kiện một công ty lớn, các anh có thể làm được không?”
“Công ty lớn? Công ty lớn như nào?” Luật sư lập tức coi trọng.
“Không biết anh đã nghe qua công ty tập đoàn khách sạn quốc tế Kiều thị chưa.” Trang Noãn Noãn hỏi ông ta.
Luật sư lập tức giật mình: “Cô muốn kiện người nào của tập đoàn Kiều thị sao?”
“Tổng giám đốc đương nghiệm của tập đoàn họ, Kiều Mộ Trạch.” Trang Noãn Noãn nói thẳng, ba của anh nghỉ hưu rồi, vậy thì, án của ba mẹ anh sẽ rơi vào trên người anh, bởi vì ba của cô từng là nhân viên của tập đoàn Kiều thị, cái chết của ông có quan hệ với lợi ích của tập đoàn Kiều thị, vì vậy, cô muốn kiện người điều hành của công ty này.