Nếu như nói xuất thân của Hứa Tâm Duyệt thì cũng không tệ, chỉ là vì ba mẹ mất sớm, nếu không trong mắt người ngoài, cô cũng có thân phận nhị tiểu thư của nhà Hứa gia.
Nhưng Hứa Tâm Duyệt sớm đã không coi trọng điều này, bây giờ cô chỉ có một mục tiêu, kiếm thật nhiều tiền để bà ngoại và dì nhỏ có cuộc sống tốt hơn.
“Tâm Duyệt, có thể dẫn theo chị không!”
Anna lập tức thân thiết khoác cánh tay cô.
“Đúng, dẫn bọn chị theo cùng đi!”
Lara cũng qua đây.
Hứa Tâm Duyệt có chút khó xử mỉm cười: “Em cũng là nhận lời mời của bạn thôi.”
Trịnh Mẫn Ân ho nhẹ một tiếng: “Đừng làm khó Tâm Duyệt nữa, em ấy có thể đi là tốt lắm rồi.”
‘Văn phòng làm việc tập đoàn cố thị.
La Mẫn bước chân lưu loát đi về phía người đàn ông ở trước cửa sổ sát đất báo cáo: “Có tổng, buổi tiệc từ thiện tối nay, anh có ý định tham gia sao?”
*Ừ.” Cố Thừa Tiêu nhàn nhàn trả lời.
“Ông ấy là bạn tốt của ba anh, cộng thêm việc Cố phu nhân cũng có hứng thú với việc từ thiện, anh đến tham gia phu nhân cũng rất vui mừng…” La Mẫn nhất thời nhiều lời, cô vội vàng che miệng: “Tiểu thiếu gia có đi cùng không ạ”
Cố Thừa Tiêu không muốn dẫn theo con trai đến nơi thế này: “Tôi sẽ đem thằng bé đến nhà mẹ tôi!”
Kỳ thực nơi như này, Cố Thừa Tiêu cũng không thích lắm, nhưng cũng không thể từ chối, ngày trước anh luôn chào hỏi người tổ chức, quyên góp một khoản tiền rồi rời đi.
Dù sao mỗi năm công việc từ thiện của công ty vẫn luôn tốt.
Điện thoại Cố Thừa Tiêu ở trên mặt bàn rung lên, anh liếc nhìn một cái rồi nhắc máy, giọng nói thoải mái hơn: “Alol”
“Tớ muốn đến buổi tiệc từ thiện tối nay, cậu cũng đi đi!”
Giọng nói của Mặc Trạch Dương ở đầu dây bên kia truyền đến.
“Cậu thì sao?”
*Tớ làm sao có thể không đi được?”
Giọng nói Mặc Trạch Dương lười biếng.
“Vậy tiệc tối gặp.”
“Cậu đến, tớ còn cảm thấy có hứng, cậu không đến, vậy tớ buồn chết đi được.”
“Cậu nhận được sự chào đón như vậy, sao có thể buồn?”
Có Thừa Tiêu chế nhạo anh, Mặc Trạch Dương vẫn luôn nhận được sự yêu thích của các trưởng bối trong giới kinh doanh.
“Nói cũng đúng, xem xem tối nay tớ có đãi ngộ gì không!
À! Đúng rồi, đừng đưa Tiểu Mục theo, tối nay cậu cũng nên hưởng thụ một chút.”
*Tớ không có hứng thú.”
Sau khi ngắt điện thoại, Có Thừa Tiêu nắm chặt, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, dịu dàng mà thanh thoát.
Cố Thừa Tiêu cắn môi mỏng gợi cảm, gần đây không biết vì sao, từ sau chuyện trong tủ quần áo lần đó, thỉnh thoảng anh sẽ nhớ đến người phụ nữ này.
Mặc dù mỗi lần nghĩ xong đều có chút phiền não, nhưng lúc trong đầu thả lỏng yên tĩnh lại, anh lại không tự chủ được nhớ đến cô.
Rốt cuộc cô có mị lực gì?