Tưởng Hân Vy thầy anh vẫn giả ngu giả ngơ, cô mỉm cười nhắc nhở anh: “Lần trước trong buổi biểu diễn, vị mĩ nhân có mái tóc vàng xinh đẹp và gợi cảm đó đó! Cô ấy không phải là bạn gái của anh sao?”
Hạng Kình Hạo không khỏi bật cười: “Ai nói với em cô ta là bạn gái của tôi hả?”
Tưởng Hân Vy nghe anh nói vậy, nghĩ rằng anh muốn phủ nhận đây mà, cô đắc ý nói: “Tôi nhìn thấy rõ ràng ràng, anh đừng có mà lừa tôi! Phải là phải, không phải là không phải!”
Gương mặt tuấn tú của Hạng Kình Hạo hiện lên vẻ dở khóc dở cười, anh khẽ cắn môi mỏng, nhịn không được nữa mà bật cười.
“Anh cười gì vậy chứ?” Tưởng Hân Vy thầy kỳ lạ bèn hỏi.
*Đôi khi, những gì em nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.”
Hạng Kình Hạo có chút buồn bực, cô hiểu lầm anh như vậy, anh đau lòng lắm đáy.
“Cô gái đó không phải bạn gái của anh sao?” Tưởng Hân ‘Vy hỏi lại.
“Tối hôm đó, tôi định đi xem chương trình một mình, nhưng không biết tại sao, vương tử Ronald lại biết tin tôi đi xem chương trình nên đã chủ động đến mời tôi đi cùng.
Còn về cô gái tóc vàng kia, tôi đến tên của cô ta còn không biết, em nghĩ cô ta là bạn gái của tôi được à? ”Hạng Kình Hạo giải thích cả liền tù tì một đoạn dài, thực sự là làm khó một người thường ngày quý chữ như vàng như: anh.
Tưởng Hân Vy trừng lớn mắt, cô hiểu lầm anh rồi sao?
“Nhưng mà, tôi thấy rõ ràng hai người rất thân mật với nhau mà!” Tưởng Hân Vy nhớ rõ, cô gái đó kề tai áp má thì thầm với anh, trên mặt lại lộ ra vẻ ái mộ anh.
Hạng Kình Hạo từ trước đến giờ chưa bao giờ nghiêm túc giải thích một việc với người khác như vậy, nhưng anh không cho phép cô hiểu lầm một chút gì về việc này.
“Hôm đó âm nhạc của buỏi diễn rất lớn, cô ta muốn nói chuyện với tôi đương nhiên phải áp sát lại gần tôi, nhưng tôi không có chút hứng thú nào với cô ta cả. Hôm đó tôi đến xem chương trình, chỉ là muốn tìm em nói chuyện thôi. Mục đích tôi đến nước M cũng chỉ là để gặp em.”
Tưởng Hân Vy sững sờ trong chốc lát, thấy anh cố gắng giải thích như vậy, có vẻ như cô đã thực sự hiểu lầm anh Tôi.
Cô đành mỉm cười xin lỗi anh: “Ò! Vậy ra tôi hiểu làm anh rồi, xin lỗi.”
Hạng Kình Hạo nheo mắt, đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt của anh mang theo vài ý nghĩ sâu khó lường nhìn cô.
“Lẽ nào lúc ở nước M, em không để ý đến tôi là vì người phụ nữ tóc vàng này?”
Trong mắt Tưởng Hân Vy xoẹt qua chút bối rối, cô vội chỉnh lại vẻ mặt của mình: “Nào có chứ? Ngày đó tôi thực “Nhưng thôi cũng không sao. Nếu đã là hiểu lầm, thì chỉ cần giải thích rõ ràng là được. Tôi phải nhắc lại một lần nữa “tôi độc thân”.” Miệng Hạng Kình Hạo không khỏi có chút khô khốc. Ban nãy nhìn thấy cô hiểu làm mình như vậy, anh hận sao không mọc thêm vài cái miệng để mà giải thích với cô.
Tưởng Hân Vy cong môi cười, sau đó nhìn ra đường phố đang dần lên đèn bên ngoài cửa xe, khóe miệng vẫn không nhịn được len lén cười.
Hóa ra đó không phải là bạn gái của anh, không hiểu sao, Tưởng Hân Vy vừa có chút áy náy lại vừa có chút bực bội.
Mấy hôm đó ở nước M, cô quả thật đã nghỉ ngờ nhân phẩm của anh, còn nhận định anh là tên đàn ông xấu xa, lăng nhăng.
Người đàn ông bên cạnh cô, cũng oan ức quá đi!
Hạng Kình Hạo phát hiện ra cô đang trốn ở một bên cười thầm, trái tim anh thả lỏng ra, có vẻ như sự hiểu lầm đã được giải quyết.
Phụ nữ nào cũng thích nghĩ lung tung như vậy à? Hạng Kình Hạo có chút bát lực.
“Thiếu gia, Tưởng tiểu thư, đến nhà hàng rồi ạ.” Vệ sĩ dừng xe trước cửa.
Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy đồng thời đẩy cửa bước xuống xe, Tưởng Hân Vy có chút ngượng ngùng nhìn anh, cô cụp mắt xuống, giống như người đã làm sai điều gì đó.
“Vào thôi!” Hạng Kình Hạo vừa nói, vừa đợi cô bước vào trước.
Tưởng Hân Vy xấu hổ đi về phía trước, vừa vào trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, khóe miệng Tưởng Hân Vy máy lần không nhịn được mà nhéch lên cười.
“Buồn cười vậy sao?” Hạng Kình Hạo nhướng mày hỏi.