Tuy rằng Bạch Hạ bị anh cưỡng hôn, nhưng cô không phải không muốn, cô chỉ muốn biết anh đã xảy ra chuyện gì, không đúng chỗ nào?
*Ư… Hình Nhất Phàm.”
Bạch Hạ muốn giúp anh, gọi tên anh.
Cơ thể Hình Nhất Phàm lại vô cùng cấp bách phát hỏa, quả nhiên lúc hôn cô khiến cơ thể anh dễ chịu một ít, lý trí khôi phục lại vài phần, hai mắt anh đỏ ngầàu, ánh mắt như sói đói gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hạ, như thể giây tiếp theo sẽ đem cô nuốt vào bụng.
Bạch Hạ nhìn mặt anh như đang cực kỳ khó chịu, cô vươn tay giữ lầy khuôn mặt anh, vội vàng hỏi: “Hình Nhất Phàm, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh bị người ta hạ thuốc.”
Đáy mắt Hình Nhất Phàm bắn ra tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh lửa giận của anh bị một loại lửa khác đè ép xuống.
Bạch Hạ có ngốc cũng biết được anh bị hạ thuốc gì, cả người anh đều căng cứng, xem ra đã bị tra tắn hồi lâu.
*Ai lại đáng hận như vậy, hạ thuốc với anh chứ?”
Bạch Hạ cực kỳ tức giận, kẻ nào lại dám động đến người đàn ông của cô?
“Em sẽ giúp anh chứ?” Âm thanh của Hình Nhất Phàm lộ ra tia khẩn cầu, anh thật sự vô cùng cấp bách muốn cô giúp anh giải thuốc.
Tuy rằng Bạch Hạ luôn giữ gìn, nhưng trong lòng cô đã sớm nguyện ý ở bên anh cả đời, cho nên chuyện thủ thân này cũng có thể vì anh mà thay đổi.
Cô nhìn bộ dạng khó chịu của anh, làm sao cô có thể không đáp ứng? Chẳng lẽ để anh chịu tra tắn sao?
“Được! Em đồng ý, Hình Nhất Phàm, em tới giúp anh.”
Bạch Hạ nói xong liền vươn tay ôm lấy cổ anh, đem anh ôm lấy, cô căn bản không biết loại chuyện này nên làm thế nào bây giờ.
Hình Nhát Phàm phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái, cánh tay cứng rắn ôm chặt lấy cô, trong lòng anh vui mừng kinh hỉ, một khắc này, anh có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của Bạch Hạ.
Hình Nhất Phàm cúi người bế cô lên, hô hấp Bạch Hạ thoáng dừng lại, ánh mắt cô hiện lên một tia sợ hãi, bình thường cô đã có chút sợ Hình Nhất Phàm, huống chỉ là anh của giờ phút này, nói Bạch Hạ không khẳn trương thì chính là tự lừa chối mình.
“Hình Nhất Phàm…anh có thể ôn nhu một chút không?”
Bạch Hạ mở to mắt, trong mắt có một loại khẩn trương mãnh liệt.
Ánh mắt Hình Nhất Phàm đỏ ngầu, giống như lý trí bị đè áp chỉ còn lại khát vọng nguyên thủy, anh thở gấp, đặt cô lên giường, đầu Bạch Hạ lập tức trống rỗng.
Hình Nhất Phàm nhìn cô gái mỏng manh mềm mại trên giường, làm sao có thể thừa nhận được anh của hiện tại?
Anh biết một khi anh chạm vào cô, lý trí sẽ mát sạch, khẳng định không còn biết nặng nhẹ nữa. Mà bình thường anh cũng không nỡ làm tổn thương cô, làm sao anh có thể nhẫn tâm?
Bạch Hạ nhìn anh đứng trước giường cũng không có hành động gì, cô nuốt nước bọt nói: “Hình Nhất Phàm, em thực sự nguyện ý… anh rất khó chịu phải không?”
Hình Nhất Phàm đương nhiên có cách để giải quyết, tuy nhiên cách này nhất định phải chịu khổ sở.
Trong chốc lát Hình Nhất Phàm liền cắn chặt răng nói: “Anh quay về nhà, em không cần qua đó.”
Nói xong, Hình Nhất Phàm liền xoay người ra khỏi nhà cô, quay về nhà anh. Hình Nhất Phàm vào phòng liền đi vào phòng tắm, lập tức mở nước lạnh, trên đầu liền dày đặc bọt nước lạnh lẽo xối xuống, anh cắn chặt khớp hàm, thừa nhận cái lạnh bên ngoài chống lại lửa nóng cùng thống khổ bên trong mình.
Bạch Hạ nhanh chóng chạy sang, cô mở cửa nhà Hình Nhất Phàm, sao cô có thể bỏ lại anh một mình đượ chứ?
Cô vừa tiến vào cửa liền nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước, cô đau lòng biết anh đang làm gì. Vẻ mặt Bạch Hạ đau lòng đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa: “Hình Nhất Phàm, anh tốt lên chút nào chưa?”
*Ù!” Giọng Hình Nhất Phàm khàn khàn trả lời.
*Có cần em giúp gì không?” Bạch Hạ tiếp tục hỏi, rõ ràng có thể giúp anh, để anh dễ chịu một chút nhưng anh lại lựa chọn dùng cách như vậy.
“Không cần! Anh không sao!” Trong phòng tắm Hình Nhất Phàm trầm tháp trả lời.
Bạch Hạ tức giận cắn răng, là ai đã xuống tay với anh chứ?