Bạch Hạ lập tức kích động, cũng cực kỳ khẩn trương: “Thật sao?”
“Cho em thời gian một tháng, chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Hình Nhất Phàm híp mắt cười nhìn cô.
Bạch Hạ cảm thấy một tháng giống như không đủ, nhưng, anh đã nói như vậy rồi, cô đương nhiên sẽ chuẩn bị tốt tâm lý.
“Anh nói em… em chắc là cũng không đến nỗi nào đúng không?” Bạch Hạ có chút không được tự tin nói, mặc dù Hình Nhất Phàm không nói cụ thể gia thế của anh cho cô, nhưng cô biết gia thế nhà anh chắc chắn là vô cùng tốt.
Hình Nhất Phàm cười lên: “Yên tâm, tuyệt đối là có thể mang đi ra mắt được.”
Bạch Hạ lập tức ngại ngùng đến đỏ mặt: “Anh cười em.”
Hình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ ảo não giống như trẻ con của cô, anh lập tức đứng lên đi đến bên cạnh cô, xoa đầu của cô an ủi nói: “Được rồi, không cười em nữa.”
“Hình Nhất Phàm, nói thật thì, nhà anh có phải là cái kiểu nhà vô cùng vô cùng giàu có hay không? Trước kia em nhìn thấy tin tức về Hình Nhất Nặc, nói bối cảnh gia đình của cô ấy là nhà vô cùng giàu có, là nhà anh đúng không?” Lúc này Bạch Hạ lo lắng cũng không phải là nhà Hình Nhất Phàm có tiền, mà cô lo lắng là nhà anh vô cùng có tiền, cô không xứng với anh.
Hình Nhất Phàm không khỏi nghiêm túc, nói đến chuyện gia cảnh này, anh không muốn cô có áp lực.
Hắn kéo ghế, ngồi bên cạnh cô, nắm lấy tay cô nói: “Bạch Hạ, không cần để ý đến ván đề tiền bạc, chỉ cần anh thích em, thì người nhà của anh cũng chắc chắn sẽ thích em.”
Bạch Hạ nhìn vào ánh mắt thâm thúy của anh, nhẹ nhàng gật đầu: *Ừm! Được, em bằng lòng cùng anh đi gặp người nhà.”
Hình Nhất Phàm nghiêng người đến, đỡ sau gáy cô, hôn lên trán cô 1 cái.
Sân bay quốc tế, nới vào của khách quý, một gia đình bước ra, đằng trước là một cặp vợ chồng ăn mặc quý phái mà trang trọng, đẳng sau đi theo một đôi vợ chồng trẻ đang nắm tay nhau ngọt ngào.
“Ba, mẹ, anh trai…” Thân ảnh của Lam Thiên Thần lập tức đi đến, lúc nhìn thấy Lam Sơ Niệm, anh cười gọi cô: “Sơ.
Niệm.”
Lam Thiên Hạo lập tức đập anh cái: “Gọi lại.”
“Em đây là do vẫn chưa quen mà!” Lam Thiên Thần có chút ngại ngùng, nhìn về phía Lam Sơ Niệm gọi lại: “Chị dâu.”
Lam Sơ Niệm liền dựa vào trong ngực Lam Thiên Hạo cười nói “Thiên Hạo, đừng như vậy mà! Gọi em là Sơ Niệm cũng được mài!”
“Đây là quy củ.” Lam Thiên Hạo không đồng ý.
Ba Lam mẹ Lam ở bên cạnh nhìn nhau cười, trong ánh mắt đều là dáng vẻ yêu chiều, ba đứa trẻ này đều là thịt trong lòng của hai người mà!
“Vốn là bọn anh vẫn muốn ở lại chơi, nhưng ba mẹ nhớ em, nên là mọi người mới vê trước.” Lam Thiên Hạo vỗ bờ vai của hắn: “Công ty sao rồi?”
“Yên tâm đi! Đương nhiên là đã xử lý ổn thỏa hét rồi.” Lam Thiên Thần ở một bên nói, nhưng trong lòng lại nảy ra một ý nhỏ: “Nhưng mà, những ngày này em mệt chết rồi, anh, nếu anh đã về rồi, thì em buông tay đây.”
“Tên nhóc con này, không để anh nghỉ ngơi được mấy ngày à! Cứ như vậy vắt hét trách nhiệm cho anh hả?” Lam Thiên Hạo lập tức đưa tay ôm cổ anh, giáo dục.
Lam Thiên Thần bị siết chặt, giữ cổ, nói với Lam Sơ Niệm ở bên cạnh: “ Sơ Niệm, em phải quản chồng em đi chứ?
Anh Ấy muốn mưu sát em trai ruột nè.”
Lam Sơ Niệm ở một bên che miệng cười, vẻ mặt xem kịch Vui.
“Được rồi, hai đứa đã bao nhiêu tuổi rồi, còn nghĩ mình là trẻ con hả! Để người khác nhìn thấy, không cảm thấy mát mặt hả?”
Mẹ Lam quay đầu trừng hai người.
Lam Thiên Hạo lúc này mới buông anh ra, Lam Thiên Thần lập tức ủy khuất nói: “Mẹ, anh ấy bắt nạt con, ngày mai con sẽ trả lại công ty cho anh ấy.”
Lam Thiên Hạo quay đầu kéo lấy Lam Sơ Niệm: ‘Sơ Niệm, đừng để ý đến nó, anh có thể chơi cùng với em thêm máy ngày nữa.”