Chuyến bay của Hình Liệt Hàn hạ cánh.
Đón bay là đoàn trợ lý của tập đoàn Hình thị. Đường Tư Vũ cũng không báo cho Tô Hi, cũng đỡ cho cô ấy phải tới một chuyền.
Mệt mỏi của chuyến bay dài cộng thêm chênh lệch múi giò, cậu nhóc cả dọc đường đều nằm bò vào lòng Hình Liệt Hàn mà ngủ say. Đường Tư Vũ ngồi bên cạnh hắn, cũng mệt mà nhắm mắt lại, một lớn một nhỏ đều chỉ có thể dựa vào lòng hắn.
Hình Liệt Hàn vừa ôm nhỏ vừa phải vươn tay ôm lớn, cũng thật không dễ dàng, nhưng lại lộ ra sự mãn nguyện chưa từng có.
Trở lại Hình gia, Tưởng Lam đưa cậu nhóc đi ngủ, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn được đưa tới biệt thự của họ. Lúc xuống xe, Đường Tư Vũ vẫn chưa ngủ đủ, mắt còn buồn ngủ. Hình Liệt Hàn vừa vào phòng khách liền kéo cô lên lầu, vì hắn cũng muốn ngủ một lát, tự nhiên muốn ôm cô cùng ngủ.
Đường Tư Vũ cũng vô cùng phối hợp mà ngủ cùng hắn, chỉ là rõ ràng là đi ngủ mà người đàn ông này sao lại cứ động tay động chân chứ?
Cô lần thứ n đẩy tay hắn ra khỏi người mình, nghiêm túc mà cảnh cáo: “Được rồi, đi ngủ! Không buồn ngủ nữa sao?”
“Anh thấy anh vẫn có sức lực…” Hắn cắn tai cô, âm thanh mang theo tia mê hoặc.
Cô quay người nhìn hắn, rõ ràng mắt cũng thức khuya mà có chút đỏ ngầu nhưng vẫn có. Cô giống như vỗ con mà vỗ hắn: “Ngoan, ngủ đi!”
Hắn cười phụt lên một tiếng, lật người mà đè lên: “Ngoan, làm xong rồi ngủ.”
Tiếp đó, hắn không cho cô cơ hội cự tuyệt, trực tiếp sử dụng quyền lợi của người chồng.
Cô vốn còn có thể dậy vào buổi trưa lại trực tiếp ngủ tới bốn giờ chiều mới dậy.
Vừa mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh đã không thấy nữa. Cô vừa ngồi dậy thì liền nhìn thấy trên đầu giường đặt một tờ giấy. Cô lấy lên nhìn một cái, lực đạo cứng rắn mà viết: “Anh tới công ty một chuyến, tối về.”
Cô có chút xót hắn, vừa mới quay về liền phải đi làm. Tuần trăng mật lần này hắn chắc chắn cũng đã dồn lại không ít việc?
Buổi tối, Đường Tư Vũ cùng ăn cơm với con trai ở Hình gia. Hình Liệt Hàn không quay lại, hắn dùng bữa tối ở công ty, còn phải mở cuộc họp khá muộn. Đường Tư Vũ chỉ đành tới Hình gia đợi hắn.
Ăn xong bữa tối, Hình Nhất Nặc liền về phòng, nằm bò lên giường xem điện thoại.
Lúc này trong nhóm chat đang nói sôi nỗi về một số minh tinh, đột nhiên có một bạn học nữ liền gửi một câu lên: “Nghe nói chưa? Thầy Ôn và cô Đường có thể đang ở cùng nhau đấy!”
“Mình không những nghe nói mà còn nhìn thấy rồi. Mình nhìn thấy từ ngoài cửa sổ, cô Đường và thầy Ôn luôn liếc mắt đưa tình đấy.”
“Trời ơi! Thầy Ôn của mình, làm sao giờ?
Mình sắp thất tình rồi.” Có một cô gái gửi một biểu tượng cảm xúc đau khóc khoa †rương.
Hình Nhất Nặc nhìn mấy tin nhắn gửi đến liên tiếp trong nhóm chat, khuôn mặt nhỏ kinh ngạc. Chẳng lẽ cô đoán đúng rồi?
Ôn Lương Diệu thật sự đang hẹn hò với cô Đường?
“Một người là giáo viên nam đẹp trai nhất trường chúng ta, một người là giáo viên nữ xinh đẹp nhất của trường chúng ta, họ ở cùng nhau thì có gì kỳ lạ chứ.”
“Thật sự muốn biết họ lúc nào thì kết hôn.
Hình Nhất Nặc vẫn luôn không lên tiếng.
Lúc này, cô gửi một câu: “Mọi người không có chứng cứ thì đừng nói lung tung.”
“Áy! Nhất Nặc nổi lên rồi. Đó là cậu gần đây không ở trường, thầy Ôn và cô Đường tiến triển thần tốc nhé!”
“Sáng nay mình còn thấy cô Đường ngồi xe thầy Ôn tới trường đấy, nói không chừng đã ở cùng nhà rồi!”
“Thế giói người lớn của họ chúng ta không hiều, mình vẫn là một đứa trẻ.”
Sắc mặt Hình Nhất Nặc khá khó coi. Cô có chút không cam tâm mà trả lời một câu: “Không thể nào.”
“Nhất Nặc, cậu tức giận gì chứ?”
“Mình đâu có.” Hình Nhất Nặc nói xong thì có chút chột dạ mà tắt nhóm chat.
Cô chạy đi tắm rồi mặc một bộ đồ ngủ rồi lên giường. Vừa chuẩn bị lấy điện thoại xem nhật ký nói chuyện thì ipad bên cạnh truyền tới tiếng báo có cuộc gọi video. Cô nhìn một cái người gọi tới, tim liền đập nhanh lên mấy phần.
Là Ôn Lương Diệu gọi tới. Vì có hai ngày nghỉ cuối tuần nên cô đã hai ngày không thấy anh rồi.
Cô vươn tay nhắn nút nhận cuộc gọi. Đầu bên kia truyền tới tiếng lật sách. Một khuôn mặt tuần tú trắng trẻo liền xuất hiện dưới ánh đèn bàn. Ôn Lương Diệu giống như không nhìn thấy cuộc gọi đã kết nói, vươn tay viết gì đó lên sách giáo án của anh.
Lúc này Hình Nhất Nặc thật sự rất bội phục người đàn ông này. Rõ ràng không phải là người tốt nghiệp ngành giáo viên nhưng anh lại có thể dễ dàng ứng đối với bài học của mình. Nói làm giáo viên thì thật sự đã làm, hơn nữa còn dạy rất giỏi.
Ôn Lương Diệu ký chữ xong thì ngắng đầu nhìn vào ống kính. Nhìn thấy cô gái đang nhìn mình, anh ngắn ra mấy giây, cong môi cười: “Sao? Về rồi cũng không báo trước cho anh một tiếng?”
“Em quên mắt, vì sau đó vẫn luôn đi chơi ở ngoài, mỗi ngày đều chơi rất mệt, về đến khách sạn liền ngủ.” Hình Nhất Nặc bĩu môi, cùng lúc lại có chút bức bối: “Dù sao hai ngày nghỉ em cũng không thể làm phiền anh yêu đương.”
Ôn Lương Diệu chau mày, có chút buồn cười mà nhìn cô: “Em lại nói bậy bạ gì đó?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Tin tức anh và cô Đường yêu nhau, toàn trường đều biết rồi.” Cô phồng má, vẻ mặt sớm đã nhìn thấu tất cả.
Ôn Lương Diệu nhìn cô mấy giây, nheo mắt cười một cái: “Không có chuyện này.”
Nói xong người dựa ra sau một cái, nhắc ly trà lên uống.
“Em mới không tin, có người nói sáng nay nhìn thấy cô Đường ngồi xe của anh đến trường. Hai người… hai người không phải là ở chung với nhau rồi chứ?” Hình Nhất Nặc đem chuyện nhìn thấy trong nhóm chat ra mà đích thân trách hỏi anh.
Ôn Lương Diệu ở đối diện bị sặc nước, khuôn mặt anh tuấn có chút khó chịu, vội lấy một tờ giấy lau môi, mắt lại nhìn qua, âm thanh trầm đi mấy phần: “Ai nói?”
Hình Nhất Nặc đã nhận định tất cả đều là thật rồi. Cô sát lại mà trừng anh: “Nghe nói thôi, có phải là thật không?”
Cú sặc nước của Ôn Lương Diệu hơi dịu xuống, anh vô cùng chắc chắn mà trả lời cô: “Không phải! Lúc sáng xe của cô Đường không lên ga, gọi cho anh, đúng lúc anh ở đường gần nhà cô ấy liền thuận đường mà chở cô ấy tới trường. Bọn anh ngoài tình đồng nghiệp thì không có quan hệ gì khác.”
Ôn Lương Diệu cũng không biết tại sao lại phải giải thích nhiều như vậy với một cô bé.
Hình Nhất Nặc nheo đôi mắt to, con người đen nhánh liếc trái phải, vì để kiểm chứng, khuôn mặt nhỏ liền chiếm lấy cả màn hình: “Thật sao?”
Cho dù cả khuôn mặt dán lên màn hình nhưng mỗi một ngũ quan đều tỉnh xảo không có góc chết. Làn da non nớt trắng ngần như tuyết, không có khuyết điểm nào, ánh mắt mang vẻ ngây thơ đáng yêu.
Mắt Ôn Lương Diệu nheo lại, người lại hơi dựa về sau, giống như đang trốn khỏi khuôn mặt nhỏ của cô vậy.