“Chị em không cùng ba mẹ nuôi em trở về nước sao?”
Hạng Bạc Hàn híp mí hỏi.
Trong đôi mắt đẹp của Nghê Sơ Tuyết hiện lên vẻ bát đắc dĩ, cô lắc đầu: “Chị của em muốn ở lại chỗ này chơi.”
Mặc dù cô rất muốn nói cho anh biết tình hình thực tế, nhưng chuyện chị mê đắm anh, nhưng thế nào cô cũng không mở miệng được?
Như vậy, càng sẽ khiến anh phiền lòng!
“Đêm nay em phải về sao?”
Hạng Bạc Hàn nhướng mày, rõ ràng không hy vọng cô rời đi.
Nghê Sơ Tuyết nghe được ý tứ trong lời nói của anh, cô mở to mắt nhìn: “Em… anh muốn em ở lại chăm sóc anh sao?”
“Anh đón em qua đây, chính là để cho em làm bạn với anh, chăm sóc anh.”
Hạng Bạc Hàn không định thả cô đi.
Tim Nghê Sơ Tuyết lập tức thình thịch nhảy dựng lên, đương nhiên cô rất muốn ở lại, chỉ cần anh cần cô.
“Được rồi, em ở lại.”
Nghê Sơ Tuyết cũng không nỡ rời khỏi anh, huống chỉ, anh còn bị thương.
Lúc này cô không dám nghĩ tới Mị Lạp ở nhà, sẽ có bao nhiêu tức giận.
Buổi trưa, đầu bếp chuẩn bị xong cơm trưa phong phú, bàn ăn đặt trên ban công lầu hai, thời điểm ngày thu, có vẻ đặc biệt lãng mạn lười nhát.
Khung cảnh chung quanh, cho dù là phòng ăn cao cấp cũng không thanh nhã an tĩnh bằng.
Ăn xong cơm trưa, Nghê Sơ Tuyết đi xuống lầu pha cho anh cà phê, tuy Hạng Bạc Hàn bị thương, thế nhưng công việc quan trọng, còn phải xử lý một chút.
Đang viết bưu kiện, bên cạnh đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh điện thoại, ánh mắt của anh đảo qua, là điện thoại di động Nghê Sơ Tuyết bỏ ở trên ghé sô pha.
Hạng Bạc Hàn nhìn tên trên màn hình, hiện lên hai chữ chị gái, xem ra là Mị Lạp gọi tới.
Hạng Bạc Hàn nghe tiếng chuông, anh trầm tư một chút, liền đưa tay lấy điện thoại qua, nhấn nút trả lời.
Đầu giây bên kia là tiếng Mị Lạp vội vàng tức giận: “Nghê Sơ Tuyết, tôi cảnh cáo cô, không cho phép cướp đi Hạng Bạc Hàn, anh ấy là người đàn ông tôi nhìn trúng, cô đừng hòng cướp đi.”
Mày kiếm Hạng Bạc Hàn chọt nhíu lại, Mị Lạp đang nói cái gì?
Nghe thấy ở đầu giây bên kia không phát ra âm thanh, Mị Lạp lại tức giận cảnh cáo nói: “Đêm nay tốt nhất cô nói cho tôi biết địa điểm hẹn hò của các người, tôi muốn đi qua đó.”
Hạng Bạc Hàn không nghĩ lên tiếng, anh trực tiếp ấn nút cắt đứt trò chuyện, giống như đã biết tâm trạng của Nghê Sơ Tuyết rồi.
Nghê Sơ Tuyết bưng một ly cà phê lên, nhìn thấy mắt người đàn ông ngồi ở trên ghế sô pha lộ ra trầm tư, cô ngắn ra, anh có tâm tư gì sao?
“Cà phê pha xong rồi, anh uống thử đi.”
Nghê Sơ Tuyết đặt cà phê trước mặt anh, vừa muốn đặt khay xuống, tay cô phút chốc bị một bàn tay cầm lấy.
Lòng Nghê Sơ Tuyết hơi giật mình, cô không hiểu nhìn người đàn ông: “ Làm sao vậy?”
*Ngồi xuống, anh có chuyện hỏi em.”
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn tràn đầy nhu tình, trong sâu thẳm vẫn có dấu vết đau lòng vì cô.