Khi Bạch Hạ đánh răng, một thân người từ sau lưng liền áp tới, cánh tay dài vòng qua eo nhỏ nhắn của cô, hô hấp nóng rực bên tai.
Bạch Hạ cười nhìn người đàn ông trong gương: “Em đang đánh răng mài!”
“Em cứ đánh đi!” Hình Nhất Phàm chỉ muốn ôm cô một cái.
Bạch Hạ đánh răng, cầm khăn lau mặt, xoay người hôn lên môi anh: “Được rồi! Em đi thay quần áo, không cho anh đi theo đâu nha.”
Hình Nhất Phàm đi theo sau lưng cô, tò mò hôm: “Ngày thứ mấy rồi.”
Bạch Hạ ngắng đầu cười: “Anh tự đếm đi!”
Hình Nhất Phàm không khỏi tức giận: “Chuyện này còn phải để anh tự đếm?”
“Mới ngày thứ hai thôi! Còn sớm mà! Cố nhịn đi anh!”
Bạch Hạ nghiêng đầu, mái tóc được ánh mặt trời chiếu như tơ lụa, đầy mê người.
Hình Nhất Phàm tức giận phản bác: “Rõ ràng đã là ngày thứ tư, em định lừa anh!”
Bạch Hạ cười khanh khách: “Rõ là anh nhớ mà! Em còn tưởng anh không nhớ cơ đấy?” Hình Nhất Phàm đè cô lại, cưỡng ép hôn lên môi cô, Bạch Hạ đẩy cửa đi ra, vào phòng cô thay quần áo, một lúc đã thay xong bộ đồ mới, cô mặc áo T shirt mát mẽ, bên dưới là quần jeans, đây là cách ăn mặc cô thích nhát, bởi vì thoải mái, làm gì cũng dễ dàng.
Hình Nhất Phàm đưa tay nắm bả vai cô đi vào thang máy: “Mẹ anh làm xong bữa sáng rồi, hôm nay em ở nhà ba mẹ một hôm, tối anh đón em.”
“Được! Anh thay ba em xử lý xong vụ kiện này! Em sẽ ngoan ngoãn.” Bạch Hạ không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
“Yên tâm, vụ án của ba em trên cơ bản không còn vấn đè, Diệp Giai Mị sẽ phải trả một cái giá đắt.”
Ánh mắt Bạch Hạ lóe qua một tia thương cảm, nếu như mẹ cô còn trên thế giới này, nhìn thấy chuyện như vậy, bà ấy có hồi hận vì năm đó rời đi không?
Hi vọng ở dưới suôi vàng mẹ biêt được chuyện này!
Bạch Hạ cùng Hình Nhất Phàm trở về Hình trạch, Tưởng Lam đã làm xong bữa sáng phong phú chờ bọn họ,nhưng vì khi họ đến đã 9h, trừ nhóc con Hình Vũ Điềm đang không muốn đi học còn ở nhà, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đã ra ngoài.
Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm cùng cháu gái ăn sáng, hôm nay Hình Vũ Điềm xin nghỉ, bởi vì con bé ho khoan, nhưng cũng nhìn ra được là con bé đang làm bộ, nhưng Hình Liệt Hàn vẫn cho cô bé nghỉ, để ở cô ở nhà nghỉ ngơi.
“Bà nội ơi, hôm nay cháu có thể chơi với cô không? Cháu thích cô lắm!” Hình Vũ Điềm hỏi.
Tưởng Lam cười nói: “Được! Nhưng khi cô muốn nghỉ ngơi, cháu không được quấy rày thím.”
“Dạ, cháu biết.”
Bạch Hạ cũng rất thích cô cháu gái này, rất đáng yêu, giống như búp bê vậy: “Hôm nay cô dạy cháu vẽ tranh nhé.”
Bạch Hạ luôn như vậy với con nít, bởi cô vẽ rất giỏi, giống như cô giáo mỹ thuật, có thể dạy một ngày.
“Được ạ! Cháu thích vẽ lắm!” Hình Vũ Điềm rất vui vẻ.
Hình Nhất Phàm thấy Bạch Hạ ở nhà cũng sẽ không buồn chán, anh ăn xong bữa sáng liền đi. Hình Vũ Điềm dẫn Bạch Hạ tới thành phố nhỏ của con bé, Bạch Hạ tưởng chỉ là một nơi chơi đùa của trẻ con, ai biết trên tầng bốn thực sự có một căn phòng rộng rãi, giống như một thành phố nhỏ, giống như câu chuyện cổ tích, chất đầy các loại đồ chơi, Bạch Hạ cuối cùng cũng rõ cô bé này được cưng chiều thế nào.
Hình Vũ Điềm tìm được bút vẽ, đưa cho Bạch Hạ nhờ cô dạy, Bạch Hạ dạy những nét vẽ cơ bản, làm Hình Vũ Phàm nhìn cô như thần tượng, bởi vì Bạch Hạ vẽ gì cũng giống như thật vậy, vô cùng sống động.
Hình Vũ Điềm được cô dạy dỗ, vô cùng nghiêm túc ngồi trên bàn nhỏ vẽ hoa vẽ cỏ, so với đi nhà trẻ còn nghiêm túc hơn.
Thỉnh thoảng Tưởng Lam sẽ mang trái cây đồ tráng miệng lên, bà rất sợ chưa tiếp đãi Bạch Hạ được chu toàn.
Nhưng khi nhìn cô và cháu gái nhỏ chơi đùa vui vẻ, hơn nữa tay nghề vẽ tranh của cháu gái cũng lên thần tốc, bà cũng rất vui vẻ. Hình Nhất Phàm đi từ nhà ra, chạy thẳng tới dồn cảnh sát, bởi vì trong tay họ có video của vụ bắt cóc, video từ buổi bắt cóc tối nọ, anh nheo mắt xem, nhìn hai người phụ nữ đánh nhau với tên tội phạm bắt cóc, anh thực không tin cô gái cầm quả sầu riêng đập liên tục với người no lại chính là Bạch Hạ mềm mại yếu đuối.