Trên bàn ăn, Tưởng Hân Vy gặp mặt chú của Hạng Kình Hạo. Người này trẻ hơn cô nghĩ, nghe nói đã ngoài ba mươi tuổi nhưng gương mặt trông chỉ giống hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà thôi. Người này tỏa ra khí chất nghiêm nghị rất rõ rệt.
Hạng Bạc Hàn cũng vui vẻ làm quen với Tưởng Hân Vy, rất hài lòng. Ít nhất thì trong hai người đàn ông độc thân thừa kế gia tộc đã có một người giải quyết được vấn đề này, trọng trách kế thừa gia tộc cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
“Chú, chú định bao giờ thì đi?” Hạng Kình Hạo tò mò hỏi.
Hạng Bạc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể chú sẽ ở nhà hơn một tuần.”
“Vậy thì tốt rồi, cháu muốn nói chuyện với chú nhiều một chút.”
“Bạc Hàn, ở lại thêm mấy hôm đi! Ba cần em giúp đỡ.”
Hạng Tư Niên nói.
Hạng Bạc Hàn liền gật đầu: “Được, vậy em ở lại giúp ba nghiên cứu thuốc giải.”
Hiện giờ, nghiên cứu thuốc giải cho Hạng Kình Hạo mới là chuyện quan trọng nhát.
Tối hôm đó, Tưởng Hân Vy nghỉ ngơi sớm. Hạng Kình Hạo nói chuyện với Hạng Bạc Hàn ở kho rượu tới khuya.
Hai chú cháu vốn không giấu giềm gì nhau.
Hai người vừa trò chuyện vừa uống rượu tới ba giờ sáng mới về phòng nghỉ ngơi.
Hạng Kình Hạo đi ngang qua phòng của Tưởng Hân Vy, anh dừng lại một lát. Ánh mắt đã ngà say chăm chú nhìn cánh cửa phòng, anh mỉm cười đầy mãn nguyện.
Sáng hôm sau.
Tưởng Hân Vy thức dậy, đẩy cửa bước ra ngoài. Cô thầy.
căn phòng bên cạnh vẫn đang đóng cửa nên không quấy rầy Hạng Kình Hạo mà tự mình xuống sảnh.
“Tưởng tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Người giúp việc nói với cô.
“Phu nhân và lão gia đâu?” Tưởng Hân Vy hỏi.
“Phu nhân và lão gia đã ra ngoài rồi, bọn họ nói cô cứ yên tâm nghỉ ngơi ở nhà, tối hôm qua thiếu gia thức khuya, có lẽ phải tới tối mới thức dậy.”
Tưởng Hân Vy gật đầu. Người giúp việc hỏi cô có muốn dùng bữa sáng trong hoa viên hay không. Tưởng Hân Vy đồng ý, bữa sáng của cô liền được chuyển tới phòng ăn ở hoa viên.
Phong cảnh tuyệt đẹp, trông hệt như thế giới hoa vậy.
Tưởng Hân Vy thư thái ngắm cảnh.
Cô đang dùng bữa sáng thì nghe tháy người giúp việc gọi: “Chào thiếu gia.”
Hạng Kình Hạo mặc quần áo ở nhà bước tới chỗ cô.
Tưởng Hân Vy ngạc nhiên nhìn anh, không phải tối hôm qua anh ngủ rất muộn sao? Tại sao lại dậy sớm như vậy?
“Sao anh đã dậy rồi? Anh không ngủ thêm một lát sao?”
Tưởng Hân Vy quan tâm hỏi.
Hạng Kình Hạo mỉm cười ngồi xuống đối diện cô: “Nghĩ tới cảnh em ăn sáng một mình, anh không ngủ được.”
“Sao anh biết em ăn sáng một mình vậy?”
“Tối hôm qua mẹ anh nói, sáng nay ba mẹ ra ngoài từ sớm, chẳng phải em sẽ ăn sáng một mình sao?” Hạng Kình Hạo nói xong, giơ tay xoa mi tâm, trong mắt vẫn còn tơ máu.
“Vậy anh ăn sáng rồi đi ngủ thêm đi.” Tưởng Hân Vy đau lòng nhìn anh.
“Không sao, anh ở bên em. Trưa nay lại ngủ.” Hạng Kình Hạo chống cằm, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp. Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt cô trong trẻo mà tươi vui, khiến anh ngắm mãi không thôi.
Trước hoa viên, một chiếc xe hơi màu trắng đỗ lại, Mị Lạp trong bộ đồ lộng lẫy bước xuống. Cô ta mặc váy ngắn bó sát, khuôn mặt xinh đẹp, thản nhiên đi vào đại sảnh.