“Là lỗi của cháu, vì cháu nên mới xảy ra vụ tai nạn giao thông này. Nếu được, cháu tình nguyện thay Nguyệt Hoàng chịu đựng mọi đau đớn.”
Ánh mắt Lam Thiên Thần đau khổ hướng về phía phòng cấp cứu.
Cuối cùng, một tiếng sau, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?” Mẹ Bùi là người đầu tiên hỏi thăm. Bác sĩ tháo khẩu trang ra, sắc mặt có chút nghiêm trọng: “Vết thương bên ngoài của cô ấy không nghiêm trọng cho lắm. Nghiêm trọng nhất là vét thương ở đầu. Hiện giò cô ấy vẫn đang bắt tỉnh, chúng tôi không thể kiểm tra kỹ vấn đề này được, chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh lại rồi mới tiền hành.”
“Tình huống nghiêm trọng nhát là gì?” Ba Bùi lo lắng hỏi.
“Còn may, kiểm tra CT cho thấy không có tình trạng não xuất huyết. Cũng có thẻ là do chỉ bị chấn động não. Nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục chờ cô ấy tỉnh lại rồi mới có thể tiếp tục kiểm trai”
Người nhà họ Bùi thở phào nhẹ nhõm, Lam Thiên Thần nhìn vào trong phòng bệnh, hỏi: “Chúng tôi có thể vào thăm cô ấy không?”
“Tôi sẽ chuyển cô ấy tới phòng bệnh thường, mọi người có thể chăm sóc cô ấy.”
Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu bên cạnh mở ra. Vị bác Sĩ này vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Bác sĩ kia lắc đầu: “Mắt máu quá nhiều, ý chí sinh tồn lại không có. Hiện giờ bệnh nhân đang bắt tỉnh, phải tiếp tục quan sát mới được.”
Người nhà họ Bùi nghe tình trạng của Lưu Trung đều muốn nói đáng đời. Nhưng bọn họ đều là người có văn hóa nên không nói gì cả.
Bùi Nguyệt Hoàng nằm trên giường bệnh được đẩy ra ngoài. Máu dính trên mặt cô đã được rửa sạch, trên trán quấn băng. Trông cô chỉ giống như đang ngủ mà thôi.
“Nguyệt Hoàng, Nguyệt Hoàng của mẹ.” Mẹ Bùi che miệng, nước mắt chảy ra. Người làm ba mẹ, có ai chứng kiến con cái mình đau đớn mà chịu nỗi chứ.
Lam Thiên Thần đã bớt lo lắng một chút, nhưng trong lòng vẫn rất tự trách.
Bùi Nguyệt Hoàng được đưa vào phòng bệnh. Mẹ Bùi dùng nước ấm giúp cô lau mặt, lau tay.
€ó người nhà của Bùi Nguyệt Hoàng ở đây, Lam Thiên Thần chờ bên ngoài phòng bệnh. Anh đứng trước cửa sổ bằng thủy tinh nhìn Bùi Nguyệt Hoàng, khuôn mặt cô trắng bệch khiến anh càng thêm tự trách.
Anh quyết định cả đời này nếu cô dâu không phải Bùi Nguyệt Hoàng anh sẽ không cưới. Cho dù sau này cô đối xử với anh ra sao, anh cũng sẽ ở bên cô, bảo vệ cô cả đời này.
Bùi Nguyệt Hoàng tới buổi tối vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói có lẽ phải chờ thêm.
Lam Thiên Thần và người nhà họ Bùi cùng nhau ở bên cạnh cô, một khắc cũng không muốn rời.
Tới khá muộn, có y tá tới nói về tình trạng của Lưu Trung.
Cuối cùng anh ta cũng ra đi.
Nghe xong, Lam Thiên Thần không có phản ứng gì. Đây đã là kết cục tốt nhất cho anh ta rồi.
Có những khi, người bệnh chết vì tuổi già. Nhân sinh vô thường, quan trọng là phải biết quý trọng hiện thực, sống thật vui vẻ.
Trong nhà Hình Nhất Phàm, hai con mèo nhỏ đuổi bắt vui vẻ, bóng người yêu kiều, khiến cả căn nhà cũng trở nên ấm áp.
Bạch Hạ làm việc xong, vốn định đi ngủ nhưng lại nán lại chơi cùng hai con mèo.
Cô không gõ cửa mà trực tiếp dùng vân tay mở khóa.
Trước khi mở cửa, Bạch Hạ còn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng trước. Tốt nhất là cô đừng vào trong đúng lúc Hình Nhất Phàm đang tắm, thời điểm đó anh trở nên rất nguy hiểm.
Nhìn thấy Đóa Đóa và Mao Mao trên sofa, cô lập tức tới chỗ hai con mèo, ôm Đóa Đóa lên.
“Chơi với mèo của anh phải trả tiền đấy.” Đột nhiên một giọng nam trằm thấp từ phía sau truyền tới.
Bạch Hạ nghe vậy lập tức quay đầu lại nhìn. Thấy Hình Nhất Phàm đã mặc đồ ngủ, cô mới yên tâm lại: “Trả tiền gì chứ, Đóa Đóa là của em.”
“Em đúng là một tên trộm.” Hình Nhất Phàm vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô.
Bạch Hạ không muốn bị anh gọi như vậy, liền trừng mát: “Em trộm cái gì của anh chứ? Khi tìm thấy Đóa Đóa em cũng không biết nó đã có chủ rồi. Em tưởng rằng nó chỉ là một con mèo rừng nhỏ yếu đuối đáng thương.”