Lam Thiên Thần ngắng đầu, nhìn người con gái ngồi diện, trả lời vô cùng nghiêm túc: “Cả đời cũng không hồi hận.”
Bùi Nguyệt Hoàng đã nhận được tin của mẹ, ông nội cũng đã không còn có chấp như vậy nữa, cô có thể dựa vào tình cảm tìm một nửa của mình, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy được tự do.
“Nếu như anh hồi hận, thì nói với em một câu, con người của em rất là rộng rãi.” Bùi Nguyệt Hoàng đùa anh nói.
Lam Thiên Thần đặt tài liệu trên tay xuống, có chút đau đầu ngồi cạnh cô: “Anh không hối hận, cũng không cho phép em hối hận.”
Bùi Nguyệt Hoàng bưng cháo, có chút buồn cười nhìn anh: “Anh không hồi hận, thì em cũng không hồi hận.”
Lam Thiên Thần nhìn cô bưng cháo nhưng không nghiêm túc ăn, liền đưa tay đến cầm lấy bát cháo, lấy thìa đút cho cô.
“Để em tự ăn là được rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng rất ít khi được nuông chiều như này, nên còn chưa quen.
Chắc cũng do làm nữ hán tử quen rồi.
Lam Thiên Thần cằm bát tránh tay cô nói: “Để anh sau này em phải dần dần quen với sự nuông chiều của anh.”
Bùi Nguyệt Hoàng chỉ đành chấp nhận, để anh đút cho cô, cháo rất ngon, mà người đàn ông đang đút cháo cho cô cũng rất đẹp trai.
Bùi Nguyệt Hoàng cũng không ngờ rằng, cô sẽ bị một người đàn ông nhỏ hơn mình 3 tuổi tán đổ, lông mày anh sắc nét, nhưng mà tính cách của anh lại có lúc thì ôn nhu có lúc lại vô cùng bá đạo, khiến cho trái tim cô lúc nào cũng bị anh khống chế.
Lúc cô bị tai nạn, đến người nhà cô cũng không muốn làm phiền, chỉ muốn lười biếng dựa vào bên cạnh hắn, được anh nuông chiều như một đứa trẻ vậy, không thẻ tự lo cho bản thân mình.
Sân bay, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm giống như trẻ con vậy chơi oẳn tù xì, người thua có thể đánh vào tay người kia 1 cái, Bạch Hạ đã thua liên tiếp máy lần rồi, mà mỗi lần Hình Nhất Phàm làm ra tư thế chuẩn bị đánh, cô đều cười hi hi rút tay lại, cuối cùng sau máy lần như vậy, Hình Nhất Phàm không chơi với cô nữa.
“Được rồi mà, em không tránh nữa, chúng ta chơi tiếp đi nào.” Bạch Hạ nhìn cũng còn khoảng nửa tiếng nữa, cô vẫn muốn chơi với hắn.
Hình Nhất Phàm nheo mát lại nói: “Chúng ta chơi 10 ván, nếu như anh thắng em phải để anh hôn em một cái, nếu như em thắng anh cho em đánh tay anh 10 cái.”
Bạch Hạ nghĩ một chút, cô vẫn là người được lợi, nên cô liền đồng ý: “Được rồi!”
Bạch Hạ càng muốn thắng, thì lại càng thua, Hình Nhất Phàm giống như có thể hiểu rõ trong lòng cô nghĩ gì vậy, cô ra cái gì, anh liền ra cái thắng cô.
Chơi xong 10 ván, Bạch Hạ thua thảm không nỡ nhìn, mà Hình Nhất Phàm thì thắng hoàn toàn.
Bạch Hạ ngồi trên ghé của cô lại bắt đầu ăn vạ, Hình Nhất Phàm ngoắc ngón tay với cô: “Bé cưng, đến đây.”
Bạch Hạ đành phải ngồi cạnh anh, tay Hình Nhất Phàm kéo một cái, Bạch Hạ vẫn muồn chơi đều, nhưng vẫn để cho anh hôn 1 cái thật mạnh lên mặt.
Bạch Hạ cười đến mệt lả người, chỉ đành phải dựa vào trong lòng anh điều chỉnh hô hấp nghỉ ngơi.
Hô hấp của Hình Nhất Phàm nhẹ nhàng rơi xuống tai cô, giống như lông vũ nhẹ nhàng phất qua da.
“ƯỨm! Hình Nhật Phàm đừng lại gân em như vậy.” Bạch Hạ nhỏ giọng kháng nghị.
Trong lòng Hình Nhất Phàm đột nhiên không cầm được, ôm chặt cô vào trong lòng: “Sau khi đăng ký kết hôn, không cho phép em từ chối anh nữa.”
Hình Nhất Phàm cũng hết cách rồi, ở quán cafe mà cũng có thể nổi lên ham muốn với cô, chỉ có thể nói cô gái này là tiểu yêu tinh.
Bạch Hạ không khỏi xấu hổ nói: “Không phải còn hai ngày nữa mới đi đăng ký kết hôn sao?”
“Sao lại còn hai ngày nữa? Ngày mai đi đăng ký luôn, anh cũng không phải là không lấy được sổ hộ khẩu.” Hình Nhất Phàm trằm giọng phản bác.
Bạch Hạ hơi hoang mang nháy nháy mắt: ‘Không phải anh nói, để hai bên gia đình gặp nhau rồi mới đi đăng ký à2”
Hình Nhất Phàm thấy cô vẫn còn tìm nhiều lý do như vậy, không nhịn được cắn vào vành tai trắng nõm của cô: “Sớm muộn gì em cũng là của anh.”
Bạch Hạ sắp bị những lời này của anh làm cho xấu hổ không thôi: “Anh có thể đứng đắn hơn không hả.”
“Trước mặt em, anh không thể nào đứng đắn được.” Hình Nhất Phàm có chút bát đắc dĩ buông cô ra, Bạch Hạ lại ngồi lại chỗ của cô.