Con bé vừa nghe thấy có quà, lập tức kích động ôm Bạch Hạ, hôn lên má cô một cái: “Cảm ơn cô.”
Trong lòng Bạch Hạ cũng vui vẻ, cô bé cầm quà mới cực kỳ vui mừng, đúng lúc này, Đường Tư Vũ bước xuống cầu thang, cười nói: “Về sau đừng mua quà cho con bé nữa!
Quà của nó nhiều đến nỗi không chứa hết được trong phòng nữa rồi.”
“Mami, đây là quà cô tặng cho con, con cũng không có đòi nha.” Cô bé có chút ấm ức ôm chặt quà, giống như sợ mami cướp đi mắt.
Ở trong nhà này, ai cũng chiều cô bé, đặc biệt là sự sủng ái của Hình Liệt Hàn khiến cô bé coi trời bằng vung, cho nên Đường Tư Vũ thường tỏ ra là một người mẹ nghiêm khắc, nếu không, cô thật sự sợ chồng mình sẽ chiều con gái đến hư mắt.
Bởi vì mỗi lần Hình Liệt Hàn nghiêm khắc, đều không chịu nồi ba câu làm nũng của con bé, ngay lập tức thỏa hiệp.
“Chị dâu.” Hình Nhất Phàm gọi một câu, Bạch Hạ cũng lễ phép chào hỏi: “Chị dâu.”
“Chị dâu anh là nghệ sĩ piano cấp quốc gia.” Hình Nhất Phàm giới thiệu một chút về nghề nghiệp của Đường Tư Vũ.
Bạch Hạ nheo mắt, trẻ quá đi! Đường Tư Vũ trong mắt Bạch Hạ cũng chỉ có hai năm hai sáu tuổi, lại có địa vị cao như vậy.
Hơn nữa, khí chất của người chị dâu này cực kỳ tao nhã, giống như tiên nữ vậy, Đường Tư Vũ để mái tóc đen dài, dung mạo trạng thái đỉnh cao, tâm tình máy năm nay đều rất tốt, hơn nữa được Hình Liệt Hàn sủng ái ngày càng trẻ ra, chỉ là sinh thêm một đứa con gái, khiến cô bận tâm thêm một chút, nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn sâu đậm như cũ.
Đường Tư Vũ khiêm tốn: “Chị cũng chỉ là một nghệ sĩ đàn piano mà thôi.
Hình Nhất Phàm giới thiệu Bạch Hạ: “Bạch Hạ là tác giả truyện tranh, em có lòng tin với cô ấy, tương lai sẽ là tác.
giả truyện tranh cực kỳ xuất sắc.”
Trong lòng Bạch Hạ ngọt ngào, cũng có một loại cảm giác khích lệ, cô cười nói: “Em sẽ cố gắng nâng cao bản thân.”
“Em còn trẻ như vậy, có rất nhiều thời gian để làm những việc mình muốn làm.” Đường Tư Vũ cười nói.
Bạch Hạ ở trong bầu không khí gia đình này, cô thật sự không thể lười biếng, bởi vì ở đây cô cảm nhận được năng lượng của tình yêu và chí tiền thủ, mặc dù người nhà này không thiếu tiền, nhưng mỗi người bọn họ đều có một sự nghiệp kinh người.
“Vâng, em sẽ có gắng.” Bạch Hạ gật đầu cười.
Lúc này, bên ngoài lại có tiếng xe vang lên, Bạch Hạ đang đoán xem là ai, cô bé đã hưng phần gọi tên: “Cô chú đến rồi! Em gái nhỏ của con cũng đến rồi.”
Bạch Hạ nghe xong, trong lòng dâng lên một cỗ kích động, Hình Nhát Nặc đến rồi sao?
Hình Nhất Phàm cảm nhận được khát khao muốn gặp mặt của cô với em gái, anh mỉm cười nhìn ánh mắt mong chờ: của cô ở phía cửa, còn có một chút căng thẳng.
Đường Tư Vũ ra ngoài đón, Hình Nhất Phàm không nhịn được nhân cơ hội nói thầm bên tai Bạch Hạ: “Căng thẳng cái gì, em chính là chị dâu của Hình Nhất Nặc đó.”
Bạch Hạ có chút lúng túng, đúng lúc này, trong lòng Hình Nhất Nặc ôm một đứa bé hồng hào trắng trẻo, mới hơn một tuổi, trên miệng vẫn còn đang ngậm một núm vú cao su màu hồng, đang bị Hình Vũ Điềm bên cạnh chọc cho cười khanh khách.
Hình Nhất Nặc mặc váy dài thời thượng, mặc dù đã sinh con, nhưng thân hình cô khôi phục lại rất tốt, giống như chưa từng sinh con vậy, khí chất mà cô vun đắp mấy năm nay trong giới showbiz thong dong nho nhã, cử chỉ duyên dáng.
Còn đằng sau cô, một bóng dáng tuần tú ôn hòa bước vào theo, khí chất của Ôn Lương Diệu sảng khoái, mang theo chút điềm đạm của một người đàn ông trưởng thành, ngũ quan cũng sắc sảo hơn.
Hôm nay Hình Nhất Nặc đến đây, chính là vì để làm thân với Bạch Hạ, cô với Hình Nhất Phàm là thai sinh đôi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho nên một nửa kia của anh cô đương nhiên là muốn gần gũi hơn.
Bạch Hạ nhìn Hình Nhất Nặc đi về phía mình, cô còn chưa chào hỏi, Hình Nhất Nặc đã mỉm cười ngồi cạnh cô: “Chị dâu!”
Một tiếng chị dâu, mặc dù Hình Nhất Nặc lớn hơn Bạch Hạ vài tuổi, nhưng sự tôn trọng đối với thân phận của cô Ấy cũng không mắt đi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ ngại ngùng, Hình Nhất Phàm sợ cô căng thẳng, vòng tay qua dạy cô: “Gọi con bé Nhất Nặc là được.”