“Diệp Giai Mị lấy tiền của ông ấy, nhưng lại phản bội chồng mình.”
Bạch Hạ ngắng đầu hỏi anh: “Anh có thể kiểm tra thông tin về Diệp Giai Mị cho em được không?”
“Em muốn biết bà ta có thật sự gian díu với người đàn ông kia không?”
“Được, anh giúp em điều tra.”
Hình Nhất Phàm trấn an cô, nếu nhiều sự thật hơn sẽ khiến cô cảm thấy thanh thản hơn, anh sẽ giúp cô điều tra.
“Cảm ơn!”
Bạch Hạ cảm kích nói, Hình Nhất Phàm cho cô một cảm giác an toàn, ví dụ như cô có chuyện gì phiền não, anh đều có thể giúp cô giải tỏa.
“Cảm ơn cái gì? Thay ba vợ tương lai làm việc, đây là điều tất nhiên mà?”
Hình Nhất Phàm cong môi cười, chiếc xe việt dã cao lớn lao vào đoàn xe.
Trong lòng Bạch Hạ ấm áp, còn có ngọt ngào, nói không nên lời.
“Em nên quay về làm việc rồi, máy hôm nay chắc chủ biên muốn chửi em lắm rồi.”
Bạch Hạ lên tiếng nói.
Hình Nhất Phàm đau lòng nhìn qua: “Đừng lo lắng, cô ta mắng em, anh sẽ mua lại công ty cô ta luôn. Sau này em muốn làm việc thì đi làm, néu không làm việc sẽ không ai mắng em đâu.”
Bạch Hạ bị anh làm cho buồn cười đến mức cười thành tiếng: “Không cần đâu.”
Hình Nhất Phàm đưa tay xoa đầu cô: “Được rồi, anh đưa em về!”
Trở lại chung cư, Hình Nhất Phàm đậu xe dừng ở Starbucks, anh để Bạch Hạ ngồi trong xe chờ, còn mình đi vào mua một tách cà phê yêu thích của cô.
Bạch Hạ cầm ly cà phê mà anh đưa đến, nhấp một ngụm mãn nguyện, khi đến cổng chung cư, Hình Nhất Phàm còn muốn đi ra ngoài một chuyền.
“Buổi tối em không muốn ra ngoài ăn cơm, có muốn về nhà cùng nhau nâu cơm không?”
Bạch Hạ hỏi anh.
“Được! Tối anh mua đồ ăn về.”
Hình Nhất Phàm trả lời.
Bạch Hạ cũng cần trở về đẩy nhanh tốc độ làm, không có thời gian đi siêu thị, cô gật đầu: “Được rồi! Vậy em chờ anh.”
Chiếc xe việt dã của Hình Nhất Phàm lái về phía một con đường khác, hôm nay anh sẽ đến tòa án để xử lý dứt điểm vụ án của Trần Lương.
Các khoản tiền của Trần Lương đã điều tra, Hình Nhất Phàm đánh một trận khắc phục khó khăn một cách thành công mỹ mãn.
Giờ phút này, Ngưu Đức và Lưu Bảo Năng đều bị bắt và đưa ra trước công lý, chờ bị xử lý.
Gần khu biệt thự của Bùi Nguyệt Hoàng, một biệt thự khác cách nhà cô chưa đầy một km đã được rao bán thành công hôm nay. Người đàn ông đứng trên tầng cao nhất của biệt thự mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ với quần kaki giản dị. Tóc mái thưa, giữa lông mày cương nghị là một đôi mắt như sao dưới màn đêm mỏng, sáng ngời nhìn về một hướng, khóe miệng nở nụ cười.
“Lam tiên sinh, nếu anh nghĩ xong rồi, mời anh ký vào đây.
Một người đàn ông mặc vest cầm một tập tài liệu bước đến gần anh.
Lam Thiên Thần chỉ liếc nhanh, cầm lấy bút, vẫy tay ký tên mình vào cột chữ ký của khách hàng.
“Lam tiên sinh, cảm ơn anh và chúc anh sống vui vẻ ở đây.”
Lam Thiên Thần nhìn một chỗ, cười nói: “Cảm ơn!”
Xe của nhân viên bán hàng rời đi, cả tòa biệt thự chỉ còn hành lý của anh, dáng người mảnh mai của Lam Thiên Thần ung dung bước đi. Anh rất hài lòng với mọi thứ ở đây. Tất nhiên, điều hài lòng nhất là trong tiểu khu này có người mà anh muốn gặp.
Lam Thiên Thần hy vọng sẽ chuyển đến càng sớm càng tốt. Hiện tại ở nhà, Lam Sơ Niệm đang mang thai, ba mẹ gắt gao yêu cầu cô chuyển về nhà để thuận tiện chăm sóc, Lam Thiên Thần đương nhiên có lý do rời đi.
Gần đây Lam Thiên Thần giao lại công ty cho anh cả quản lý, anh trở nên thất nghiệp, điều này khiến anh có chút nhàm chán.
Có vẻ như anh nên tìm việc gì đó để làm cho bản thân.