“Đã đẹp lắm rồi, đừng soi nữa.”
Diệp Tiêu nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô ta nhanh chóng cất gương lại trong túi xách, sau đó ngồi thẳng lên, duy trì dáng vẻ sang trọng của cô ta, đưa mắt nhìn về hướng cửa.
Đúng lúc này, người phục vụ mở cửa và nói với bên ngoài: “Mời anh chị vào trong.”
Vì vậy, ánh mắt của Lam Thiên Thần và Diệp Tiêu ngay lập tức bị cặp áo đôi màu xanh quân đội làm cho sững sờ.
Họ lập tức cùng nhìn mặt người đàn ông, xác nhận đúng là Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm ngạc nhiên khi thấy Diệp Tiêu cũng ở đó, Lam Thiên Thần bật cười, anh không nói nhưng vẫn cảm thấy Hình Nhất Phàm không còn là Hình Nhất Phàm mà anh biết nữa.
Diệp Tiêu mặc dù rất ngạc nhiên khi thấy Hình Nhất Phàm đang mặc đồ đôi, nhưng ánh mắt của cô ta lập tức chuyển sang cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, những gì cô ta nhìn thấy là một khuôn mặt mộc, khuôn mặt của một cô gái không trang điểm, trẻ trung, năng động và ngọt ngào.
Trên người cô không nhìn ra bắt cứ một chút chất hoá học nào, là một vẻ đẹp tự nhiên.
Diệp Tiêu khẽ tròn mắt nhìn, không thể tin được rằng bạn gái của Hình Nhất Phàm lại là một cô gái như vậy.
Bạch Hạ nhìn sự hiện diện của một nam một nữ, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là một đôi sao?
“Nhất Phàm, giới thiệu đi! Chúng ta còn chưa gặp nhau!”
Lam Thiên Thần đứng dậy cười nhìn Bạch Hạ, trong lòng chấn động, mắt nhìn của Hình Nhất Phàm sao lại tốt đến vậy, chọn được một cô gái thuần khiết đến thế?
Chẳng trách những cô gái bám dính lấy anh năm xưa đều bị anh từ chối, thử nghĩ xem, tất cả những cô gái đó đều trang điểm tinh tế, thậm chí còn không dám để mặt mộc, hóa ra anh thích kiểu người mộc mạc thuần khiết!
Hình Nhất Phàm ôm lấy Bạch Hạ và giới thiệu với Bạch Hạ trước: “Giới thiệu với em, đây là bạn thân của anh, Lam Thiên Thần.” Nói xong, anh nhìn Diệp Tiêu, lịch sự giới thiệu: “Đây là Diệp Tiêu, em khoá dưới ở trường Đại học ở nước ngoài của anh.”
Bạch Hạ cười chào bọn họ: “Xin chào mọi người.”
Lúc này Hình Nhất Phàm mới trịnh trọng giới thiệu cô gái cạnh mình: “Đây là bạn gái của mình, tên Bạch Hạ.”
“Chào Bạch tiểu thư, trước đây tôi có nghe Nhất Phàm nhắc đến cô, nhưng không có cơ hội gặp, nay cuối cùng cũng gặp được cô.” Lam Thiên Thần mỉm cười nhìn Bạch Hạ.
“Tôi cũng rất vui.” Bạch Hạ nhìn Lam Thiên Thần, đúng là mây tầng nào gặp mây tầng áy, đây là một người đàn ông rất lịch sự.
“Anh Nhất Phàm, đã lâu không gặp.” Ánh mắt của Diệp Tiêu chỉ chú ý vào khuôn mặt của Hình Nhất Phàm, ánh mắt không che giấu được sự nhớ nhung dành cho anh.
Bạch Hạ tim đập nhẹ, cô nhận ra ánh mắt cô gái khi nhìn Hình Nhất Phàm có gì đó không bình thường.
Hình Nhất Phàm cười với Diệp Tiêu: “Đúng là đã khá lâu không gặp, cô học xong chưa?”
“Vâng! Em đã đọc tất cả các ghi chép mà anh để lại cho em, thuận lợi tốt nghiệp rồi.” Diệp Tiêu ngay lập tức xen vào giữa dòng, thể hiện sự thân thiết của mình với Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm khẽ nhíu mày và liếc nhìn Lam Thiên Thần, Lam Thiên Thần vô tội, đó đúng là vở ghi của Hình Nhất Phàm mà anh đã mượn cho Diệp Tiêu.
Bạch Hạ tâm cũng nghĩ, xem ra cô đã hiểu lầm rồi! Lam Thiên Thần và Diệp tiểu thư này không phải là người yêu của nhau.
Hình Nhất Phàm ngồi xuống cùng Bạch Hạ, Bạch Hạ lập tức cảm giác được một cái nhìn gay gắt, chính là Diệp Tiêu ở phía đối diện, ánh mắt đầy cảnh giác, như thể đang nhìn một cô gái thua kém cô ta mọi mặt.
Bạch Hạ có chút ngượng nghịu, nhưng vẫn lễ phép cười với cô ta, càm chén trà lên giả bộ uống trà.
“Tiêu Tiêu vừa về nước.” Lam Thiên Thần cũng nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ.
Hình Nhất Phàm liếc nhìn Diệp Tiêu một cái, nói với Lam Thiên Thần: “Gia đình cậu đã về nước chưa?”
“Ừ! Về cả rồi.” Lam Thiên Thần cảm thấy nhẹ nhõm: “Sau này mình với cậu hợp tác với nhau đi! Mình muốn làm những gì mình thích.” . ngôn tình sủng
Hình Nhất Phàm mỉm cười: “Vụ án mình phụ trách cũng sắp kết án rồi.”