“Ba, buổi chiều Nhất Phàm còn có công việc, bây giờ con mang anh ấy về ngủ một giấc, con thấy anh ấy có chút say.” Bạch Hạ đứng dậy nói.
Cô biết Hình Nhất Phàm cùng ba mình cũng không có nhiều chuyện để nói như vậy, để trách anh ngại ngùng đối phó ba mình, cô tính toán đưa anh về trước.
“Được! Cứ như vậy đi, trước về nghỉ ngơi một chút!” Bạch Thế Trạch đứng dậy, cũng không bắt ép giữ lại.
Hình Nhất Phàm đứng lên nói với Bạch Thế Trạch: “Bác Bạch, chúng con đi trước.”
Bạch Thế Trạch lập tức nhiệt tình gật đầu: “Được, lần sau lại đến nhà chơi”
Bạch Hạ cầm túi của mình, cũng vươn tay nắm lấy cánh tay Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm vừa rồi xem nhẹ tác dụng của rượu này, thời điểm uống xong không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, nhưng hiện tại anh mới biết được rượu này là có tác dụng chậm.
Anh thật sự cảm thấy có chút say. Diệp Giai Mị nhanh chóng lau tay, cùng chồng tiễn họ. Diệp Giai Mị nhìn chiếc xe thể thao giá trị kia liền đỏ mắt không thôi, mà lúc này Hình Nhất Phàm đã ngồi vào ghế phó lái.
Lái xe lại là Bạch Hạ? Điều này lại làm nội tâm bà ta không khỏi ganh tị, chiếc xe thể thao sang trọng như vậy lại để cho Bạch Hạ lái?
Bạch Thế Trạch đối với loại xe thế này cũng có vài phần sợ hãi.
Bạch Thế Trạch đi đến trước xe, nói với Bạch Hạ đang ngồi ở vị ví lái xe: “Hạ Hạ, trên đường cẩn thận chút, đừng lái xe nhanh quá.”
“Vâng, con biết rồi.” Bạch Hạ đáp, trên xe vẫn còn một Hình Nhất Phàm. Cô thầm nghĩ phải nhanh chóng quay về.
Đương nhiên cô cũng là lần đầu tiên lái loại xe thể thao cao cấp này. Nội tâm có chút khẩn trương. Bạch Hạ khởi động xe của Hình Nhất Phàm, chậm rãi rời khỏi cổng lớn Bạch gia. Sau khi ứng phó với ba xong Bạch Hạ liền yên tâm, về sau ba sẽ không tìm người giới thiệu cho cô nữa.
Mà cô không biết lần này dẫn Hình Nhất Phàm trở về đã kích thích sự đồ kị trong lòng Diệp Giai Mị trở nên hung hăng hơn.
Bạch Hạ dừng ở đèn giao thông bên đường, lo lắng nhìn Hình Nhất Phàm đang ngồi ở ghế phó lái, cô quan tâm hỏi: “Anh có say không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hình Nhất Phàm híp mắt, quay đầu trả lời: “Tôi không say.”
“Mặt anh đều đỏ hết rồi, tôi thấy anh nhất định say rồi.”
Bạch Hạ chắc chắn nói.
Hình Nhất Phàm tuy say nhưng đầu óc vẫn vô củng tỉnh táo, lúc này đầu anh nảy lên một loại ý tưởng xấu xa. Cho dù anh giả say, cũng có gì xấu đâu? Sau khi trở về, liền để cho cô gái này hầu hạ anh thật tốt đi!
Nói không chừng còn có thể có được lợi ích! Trong nội tâm Hình Nhất Phàm trào lên ý nghĩ xấu. Anh vươn tay xoa xoa trán, thở dài một hơi: “Rượu của ba cô tác dụng thật lớn.”
Bạch Hạ nghe anh thành thật thừa nhận, lập tức nói: “Tôi đã nói anh say rồi mà! Anh còn không thừa nhận, trở về anh liền đi ngủ đi! Hôm nay đừng ra ngoài.” Tốc độ lái xe của Bạch Hạ cũng không nhanh, dọc đường đi, cô có thể cảm nhận được ánh mắt khắp nơi, cô đều không nhịn được ngại ngùng.
Bởi vì xe này của Hình Nhát Phàm quá nồi bật rồi.
Lái nữa tiếng, cuối cùng cũng đến dưới lầu tiểu khu, Bạch Hạ lái xe đi vào, đậu xe xong, cô xuống xe mở cửa cho.
Hình Nhất Phàm.
Đôi chân thon dài của Hình Nhất Phàm đặt xuống, đáy mắt liền hiện lên ý cười phúc hắc, cả người anh lập tức ngã vào người Bạch Hạ.
“A, anh đứng không nồi sao?” Bạch Hạ vội vàng đỡ anh, đồng thời dùng lực đóng cửa xe lại.
“Đầu có chút choáng váng!” Hình Nhất Phàm ra vẻ say mở miệng.
“Được rồi, tôi đỡ anh về nhà! Anh đi vững một chút.” Bạch Hạ như dỗ một đứa trẻ, nữa dìu nữa ôm anh đi về hướng thang máy.
Lúc này, Bạch Hạ cũng không còn cái gì mà con gái thẹn thùng rụt rè nữa, cô thầm nghĩ đem Hình Nhất Phàm thả trên giường trong nhà anh xong, để anh ngủ một giấc cho tỉnh rượu.
Cửa thang máy mở ra, Bạch Hạ đỡ thân thể cao lớn của Hình Nhất Phàm đi vào, nhưng mà cô đỡ không nổi, khiến lưng mình tựa vào tường, thân thể Hình Nhát Phàm liền áp lên người cô, khuôn mặt đẹp trai chôn vào trong hõm vai cô.