Lam Thiên Thần cười nói với cô.
“Được.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng rât không khách sáo.
Cuối cùng, cô cũng ăn xong, đặt đũa xuống nói với anh: “Để tôi rửa bát.”
“Không cần, em nghỉ đi.” Lam Thiên Thần không muốn cô động tay.
Bùi Nguyệt Hoàng có hơi ngượng nói: “Vậy thì ngại quá.
Tôi không thể không làm gì được.”
“Vậy em giúp tôi dọn phòng khách một lát đi.” Lam Thiên Thần tìm một việc cho cô.
Bùi Nguyệt Hoàng liếc mắt nhìn: “Được rồi.”
Lam Thiên Thần dọn xong bát thì đi vào bếp, Bùi Nguyệt Hoàng bắt đầu dọn phòng khách. Thật ra chẳng có chỗ nào cần cô dọn, cô đứng trước một loạt đồ trang trí đẹp mắt, cô lấy một con búp bé rất xinh trong đó ra, dường như là mô phỏng một cô gái. Bất kể là ai, thấy thứ đáng yêu vậy, đều thấy thích không rời tay.
“Thích thì tôi tặng em.” Lam Thiên Thần ở sau lau tay xong đi ra, thấy cô cứ nhìn Anime mà anh làm, đây là lúc anh đi du lịch thế giới tìm được. Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu lại cười hỏi: “Cam lòng cho tôi sao?”
Ánh mắt Lam Thiên Thần híp lại: “Có hơi không nỡ, vì vậy chỉ bằng em trả lại một thứ cho tôi.
Cô trừng mắt, lập tức nghĩ cô có cái gì có thể trả cho anh.
“Được rồi. Hôm nào cậu tới nhà tôi chọn một món quà, cái gì cũng được.” Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ vậy.
Lam Thiên Thần đột nhiên tới gần cô, Bùi Nguyệt Hoàng vẫn không cảm nhận gì, trên trán cô đột nhiên có nụ hôn mềm mại rơi xuống.
Cô liền sợ hết hồn, ngắng đầu nhìn người đàn ông, Lam Thiên Thần cười nói: “Tôi đã lầy được món quà tôi muốn nôi.”
Một cái hôn.
Gò má cô vô thức đỏ lên, cô cầm món đồ chơi trong tay, cong môi cười.
“Có muốn đi dạo không?”
“Được.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn về sớm thế, mặc dù cô còn nhiều công việc đang chờ. Có cả một túi hợp đồng chờ cô nghiên cứu, nhưng cô nghĩ hay là cứ nghỉ một lát đi.
Hiếm khi có người bầu bạn với cô, phụ nữ hà tất cứ mệt mỏi vậy? Trước đây Bùi Nguyệt Hoàng cứ căng mình lên làm việc, làm việc là số một. Nhưng sau khi gặp anh, cô mới cam lòng đặt công việc xuống, bước chân chậm lại tận hưởng cuộc sống.
Xem ra trong cuộc sống cô, cuối cùng đã có người đàn ông quan trọng hơn công việc rồi. Đi ra biệt thự, Bùi Nguyệt Hoàng không biết cảnh đêm ở biệt thự đẹp vậy.
Dưới ánh đèn, giống như một vòng ánh trăng bao phủ một thế giới nhỏ bé yên tĩnh. Trong hoa lá cỏ cây, nhạc nhẹ không biết đâu vang lên, lãng mạn mê người.
Điều này khiến cô nghĩ, không biết cô đã bỏ lỡ bao điều tốt đẹp rồi?
Lam Thiên Thần đi tới, đột nhiên tay anh lướt tới gần tay Bùi Nguyệt Hoàng, anh không hề do dự nắm lấy.
Tim của cô đập thình thịch, cô thấy được dắt tay, mà không hè thoát ra, để cho anh nắm.
Đây là hoa viên của chủ biệt thự, không có người ngoài, tất cả đều an tĩnh.
Hai người không nói gì, cứ vậy nắm tay nhau đi về trước.
Ở phía sau chỗ này là hoa viên còn lớn hơn, mặc dù không có ai nhưng an toàn.
Bùi Nguyệt Hoàng đi một đôi giày cao gót, đi mãi cô cũng thấy mệt, cô nói với người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta ngồi nghỉ lát rồi về thôi.”
“Đau chân à?” Lam Thiên Thần kéo cô tới gần ghế rồi ngồi xuống.
Bùi Nguyệt Hoàng khẽ thở, cởi giày ra, than một tiếng: “Làm con gái mệt quá, phải đi giày cao gót.”
Lam Thiên Thần không khỏi cười một tiếng: “Em có thể không đi.”
Bùi Nguyệt Hoàng hất tóc dài, trả lời rất mâu thuẫn: “Nhưng tôi thích đi.”