Bạch Hạ chớp mắt, có một loại kích động, cũng có một loại lo âu: “Nơi không người? Đó là nơi nào?”
“Lúc trước tôi đến một nơi, ở đó khá hẻo lánh, lúc này chắc là không có ai.” Hình Nhất Phàm nói với cô.
Ánh mắt Bạch Hạ nhìn anh máy giây, dường như đang xác định xem có nên tin anh hay không, kỳ thực trong lòng Bạch Hạ thật sự tin tưởng anh vô điều kiện, cô gật đầu: *Tôi tin anh.”
Trong ánh mát Hình Nhất Phàm có nhiều tia phức tạp sâu thẳm, vậy mà cô lại thật sự tin tưởng anh? Kỳ thật anh ngay của bản thân mình còn không tin tưởng, nếu sư thực sự đến một nơi không người, có phải anh sẽ phát sinh suy nghĩ gì đó đối với cô.
Còn cô nhóc này vậy mà lại dễ dàng tin tưởng anh như: thế?
“Về sau ngoài tôi ra, không được dễ dàng tin bất kỳ một người đàn ông nào.” Hình Nhất Phàm bỗng cảnh cáo cô.
Đôi mắt trong veo của Bạch Hạ lóe lên, cô mỉm cười: “Thật ra ở trên thế giới này, ngoài ba tôi, người đàn ông tôi tin tưởng nhát, chỉ có anh.”
Ánh mắt Hình Nhất Phàm nhìn phía trước, sau vài giây anh đột nhiên có một loại sứ mệnh, giống như anh phải xứng với câu nói này của cô vậy.
*Ừ! Tóm lại, ngoài ba em và tôi ra, em đều không thể tin tưởng.” Hình Nhất Phàm cầm vô lăng một cách tao nhã lái xe trên đường lớn.
Nội tâm Bạch Hạ là một người đơn giản, cô không giao lưu gì nhiều, cho nên cũng không học được bắt kỳ tâm tư phức tạp nào, cô yêu ghét rõ ràng.
Cộng thêm nguyên nhân công việc của cô, không cần phải giao tiếp với người khác, ngoài chủ biên của cô, mặc dù chủ biên cũng không thường xuyên gặp chỉ giao tiếp trên mạng.
Mặc dù Bạch Hạ có tính cách trong sáng, nhưng trên thực tế, cô vẫn mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, thật là một chuyện có chút mâu thuẫn.
Bạch Hạ mở cửa sổ xe, hưởng thụ làn gió se lạnh bên ngoài cửa, vậy mà cô lại thỏi rất vui vẻ.
“Cần thận ốm.” Hình Nhất Phàm nhắc nhở một câu.
“Không sao, tôi có chút nóng!” Bạch Hạ vừa nói vừa cảm nhận cảm giác gió đêm thỏi làn tóc dài.
Xe của Hình Nhất Phàm nhanh chóng lái đến một đại lộ trong vịnh, con đường thẳng tắp và thông suốt, hôm nay là đêm giáng sinh, đường trong trung tâm thành phó bị tắc, nhưng đường ở ngoại ô lại rất thông.
Tâm tình Bạch Hạ dường như đang bay, cô rất ít khi có tâm trạng buông thả bản thân mình như vậy, bởi vì từ nhỏ rời xa bố mẹ, tính cách của cô có một mặt rất nhát gan, cho nên rất nhiều chuyện cô chưa từng trải nghiệm.
Nội tâm Bạch Hạ rất cảm kích Hình Nhất Phàm đã cho cô cảm giác an toàn như này, đưa cô đi trải nghiệm những cuộc sống không giống nhau. Đi một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến vịnh mà Hình Nhất Phàm nói, lái xe vào trong đường bê tông, trên đường còn có thể nhìn thấy một vài người khách du lịch đang ngắm biển ban đêm, nhưng xe của Hình Nhất Phàm không dừng lại, mà đi thẳng vào bên trong.
Trong lòng Bạch Hạ không khỏi bắt đầu hoảng loạn, bởi vì con đường phía trước rắt tối! Hai hàng cỏ lau sinh trưởng, còn có đoạn đường bị ngăn cách với đường bê tông, dường như bắt cứ lúc nào cũng sẽ bóng ma xuắt hiện.
“Anh chắc chắn trong này có phong cảnh gì đó có thể xem sao?” Bạch Hạ có chút hoang mang hỏi.
Hình Nhất Phàm nheo mắt hỏi: “Sao? Em sợ à?”
Bạch Hạ đột nhiên bị đả kích, cô lập tức không muốn thừa nhận điểm này: “Không, không có! Chỉ là tôi cảm thầy nếu cứ đi tiếp, sợ là không còn đường, không có đường thì phải làm sao đây!”
“Yên tâm, nơi này tôi quen thuộc.” Hình Nhất Phàm cong môi cười, lúc trước anh thích ở đây một mình, hơn nữa nơi này là nơi yên tĩnh nhất mà anh có thể nhìn thấy, có lúc, anh sẽ ngồi ở trong xe xem sách cả một ngày.
Bạch Hạ đối với sở thích của anh có chút khó hiểu, sao ngay cả nơi như này anh cũng quen thuộc! Bình thường anh đến đây làm cái gì?
“Anh chắc chứ?” Bạch Hạ xác nhận hỏi lại một câu.
“Ừ! Cực kỳ chắc chắn.” Hình Nhát Phàm một bên vừa nắm chắc tay lái vững vàng, vừa trả lời cô.
Tay Bạch Hạ không khỏi cầm chắc tay nắm trên đầu vì có chút va chạm.
Đi vào con đường nhỏ hơn hai mươi phút, cuối cùng sau khi chiếc xe đi ra khỏi khu rừng cỏ lau, một cảnh biển xuất hiện trước mắt Bạch Hạ, cô không khỏi wow một tiếng.
Chỉ nhìn thấy một vằng trăng tròn vẳng lặng đang treo lơ: lửng trên mặt biển, bên cạnh lấp đầy vô số ngôi sao, toàn bộ màu sắc giống như một bức tranh thủy mặc trong tay của một bậc thầy.
“Thật đẹp!” Bạch Hạ không nhịn được lắm bẩm.